Đám cưới Lan hôm đó diễn ra tại một khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố. Ánh đèn pha lê lấp lánh, hoa tươi trải dài lối đi, mọi thứ đều hoàn hảo, ai cũng xuýt xoa ngưỡng mộ.
Trên sân khấu, MC mời bố mẹ chú rể lên trao sính lễ. Mẹ Lan hồi hộp nắm chặt tay chồng, lòng thầm vui vì con gái mình được gả vào gia đình khá giả, lại có tới 30 cây vàng làm quà cưới.
Bố Hùng – chú rể – bước lên, tay bưng khay vàng nặng trĩu, ánh đèn rọi vào lấp lánh. Ông cười lớn, giọng vang cả hội trường:
– Hôm nay, gia đình tôi xin gửi tặng vợ chồng Hùng chút quà mừng. Đây là 30 cây vàng, bố mẹ tặng cho con trai để làm vốn làm ăn. Con nhớ giữ kỹ, đừng để vợ lấy hết nghe chưa!
Tiếng cười ồ lên từ dãy bàn nhà trai. Có người vỗ vai Hùng cười khoái trá:
– Đúng rồi đó, vợ thì có thể thay, tiền thì giữ chặt vào!
Lan chết lặng. Nụ cười đông cứng trên môi, tai cô ù đi, tim như bị ai bóp nghẹt. Mẹ Lan ngồi dưới cũng bàng hoàng, gương mặt tái nhợt. Khách khứa thì xì xào, có người thương hại, có người cười khẩy.
MC bối rối, cố gắng chuyển tiếp chương trình. Nhưng ngay lúc ấy, một tiếng nói vang lên giữa đám đông:
– Làm ăn gì mà tặng vàng chỉ cho chú rể? Vàng cưới phải là của cả hai chứ!
Tất cả quay lại. Đó là dì Thu – em gái mẹ Lan, một người tính thẳng thắn. Dì bước lên sân khấu, giật micro từ tay MC:
– Hôm nay là ngày vui của cháu tôi, tôi không muốn nói. Nhưng gia đình sui gia làm vậy là coi thường con gái chúng tôi. Vàng cưới là của đôi vợ chồng trẻ, sao lại dặn “đừng để vợ lấy”?
Hội trường im phăng phắc. Bố Hùng sầm mặt, giọng gằn xuống:
– Đây là chuyện gia đình tôi, mong bà đừng xen vào.
Nhưng dì Thu vẫn nói tiếp, giọng rõ ràng:
– Đúng, là chuyện nhà ông. Nhưng ông tặng vàng trước mặt hàng trăm khách, rồi sỉ nhục con dâu như thế, ông có nghĩ tới cảm xúc của cháu gái tôi không?
Lan ngồi bên cạnh, nước mắt lăn dài. Cô không ngờ ngay trong đám cưới, mình lại bị bẽ mặt như vậy. Hùng thì kéo tay dì Thu, nhỏ giọng:
– Dì, thôi đi, đừng làm lớn chuyện…
Dì Thu hất tay anh ra, nhìn thẳng vào mắt Hùng:
– Con à, sau này sống với vợ, đừng để cô ấy tủi thân như hôm nay. Tiền có thể kiếm lại được, nhưng niềm tin và sự tôn trọng đã mất thì khó mà hàn gắn.
Nói rồi, dì đặt micro xuống, bước về chỗ ngồi. Không khí trở nên ngột ngạt. MC vội vàng mời khách nâng ly rượu, cố gắng xua tan sự căng thẳng. Nhưng suốt buổi tiệc hôm đó, Lan chẳng thể nuốt nổi miếng nào.
Kết thúc tiệc cưới, khi thay váy để về phòng tân hôn, Lan nhìn mình trong gương. Cô gái mặc chiếc váy trắng lộng lẫy, gương mặt xinh đẹp, nhưng ánh mắt đượm buồn. Cô nghĩ về câu nói của bố chồng: “Giữ đi đừng để vợ lấy.” Nó cứa vào tim cô từng nhát đau buốt.
Đêm đó, Hùng ôm cô từ phía sau, thì thầm:
– Em đừng buồn, ba chỉ đùa thôi. Vàng cũng là của gia đình mình mà.
Lan khẽ gạt tay anh ra, giọng nghẹn lại:
– Anh biết không, em không cần vàng. Em chỉ cần được tôn trọng.
Hùng im lặng, không đáp. Bên ngoài, gió đêm thổi qua, mang theo cái lạnh len lỏi vào tim cô dâu mới. Trong lòng Lan, hạnh phúc vừa bắt đầu đã nhuốm màu xám xịt. Cô tự nhủ, nếu một ngày, tình yêu này không đủ để bảo vệ cô trước những lời sỉ nhục, thì cho dù vàng chất đầy nhà, cũng chẳng còn nghĩa lý gì.