Chiếc xe buýt tuyến 26 vẫn đều đặn lăn bánh mỗi sáng sớm. Trong số những hành khách lên xe lúc 6 giờ 45 phút, bác tài xế Trung luôn nhớ một cô bé mặc đồng phục cấp ba – gầy gò, tóc buộc gọn gàng, đeo chiếc ba lô cũ sờn vai.
Ngày nào cũng vậy, cô bé ấy ngồi một mình ở hàng ghế cuối, cạnh cửa sổ. Gương mặt lúc nào cũng cúi gằm. Có hôm, bác Trung nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe; có hôm lại bắt gặp tiếng nấc nhỏ như nghẹn lại giữa cổ họng.
Cô không bao giờ nói chuyện với ai, không đeo tai nghe, không lướt điện thoại. Chỉ ngồi, im lặng… và rơi nước mắt.
Một buổi sáng mưa, xe đến trạm cuối. Hành khách đã xuống hết. Bác Trung đang thu dọn rác trên xe thì phát hiện một mẩu giấy nhỏ rơi ra từ dưới ghế nơi cô nữ sinh vẫn ngồi hằng ngày.
Tò mò, bác nhặt lên. Là một tờ giấy học trò, góc giấy bị nhàu và ướt nhòe, nét chữ nguệch ngoạc:
“Nếu một ngày tôi biến mất… có ai thấy tiếc không?”
“Mẹ đã bỏ đi. Bố thì chỉ say xỉn và chửi mắng. Mình chỉ muốn biến mất, nhưng lại sợ… không ai tìm.”
Bác Trung chết lặng. Tim ông như thắt lại. Cả đêm hôm đó, ông trằn trọc, không thể chợp mắt.
Sáng hôm sau, như thường lệ, cô bé lại lên xe. Vẫn ánh mắt ấy, vẫn hàng ghế cuối. Nhưng lần này, khi xe dừng ở trạm gần trường cô học, bác Trung lên tiếng gọi:
– “Con gái… chờ bác một chút.”
Cô bé giật mình. Đây là lần đầu tiên bác tài nói với mình.
– “Bác có bánh mì này. Sáng nào bác cũng mua hai cái, mà hôm nay chỉ ăn được một thôi.”
– “Con… nhận nhé. Người gầy quá rồi.”
Cô bé rụt rè nhận lấy. Không nói gì. Nhưng trong đôi mắt ấy, có gì đó lay động.
Từ hôm ấy, sáng nào bác Trung cũng mua thêm một hộp sữa, một mẩu bánh, hoặc một túi xôi nhỏ. Không hỏi – chỉ để đó. Cô bé không từ chối nữa. Và… cũng không khóc nữa.
Một tháng sau, cô gái rụt rè bước lên xe với một phong thư. Lén để vào hộp gần ghế lái. Bác Trung chỉ đọc được sau ca làm:
“Bác tài ơi… Con không định sống tiếp nữa. Nhưng những món ăn sáng nhỏ của bác khiến con thấy mình vẫn có giá trị. Có người quan tâm. Có người chờ đợi. Có người… thấy mình tồn tại.”
“Con sẽ cố gắng. Không vì bố, không vì mẹ… mà vì chính con. Và vì bác nữa. Cảm ơn bác.”
Từ đó, mỗi sáng bác Trung lại thấy lòng mình ấm hơn. Ông không biết tên cô bé, cũng chẳng rõ nhà cô ở đâu.
Chỉ biết, mỗi ngày, ông vẫn lái chiếc xe ấy. Vẫn chờ ở trạm cũ. Và hy vọng – cô bé sẽ bước lên, với đôi mắt không còn buồn như trước.