Nữ tỷ phú cậy giàu lên mặt s//ỉ nh////ục ông lão ngh/èo trên máy bay, 10 phút sau cô ta phải tr//ả gi//á quá đ//ắt khi biết thân phận thật sự của ông…
Chuyến bay từ Singapore về Việt Nam hôm ấy khá vắng khách. Ngồi ở khoang thương gia, người ta dễ dàng nhận ra sự nổi bật của người phụ nữ ngoài 30 tuổi với bộ vest hàng hiệu, túi xách đắt tiền cùng cặp kính đen sang trọng. Cô là Trang, nữ tỷ phú nổi danh trong giới bất động sản. Vừa bước lên máy bay, Trang đã cau mày khi nhìn thấy phía ghế cạnh mình là một ông lão ăn mặc giản dị, tóc bạc phơ, da nhăn nheo, tay ôm chiếc túi vải cũ sờn.
Trang khịt mũi tỏ vẻ khó chịu. Vừa ngồi xuống, cô ta đã bấm nút gọi tiếp viên, giọng đầy khinh khỉnh:
– Này, tại sao tôi lại phải ngồi cạnh ông ta? Không còn ghế nào khác à?
Tiếp viên nhẹ giọng đáp:
– Thưa cô, đây là ghế đúng theo vé đặt ạ.
Trang hất mặt, nhìn ông lão từ đầu đến chân:
– Vé khoang thương gia mà cũng bán cho người như ông sao? Trông ông kìa, quê mùa quá. Tôi ăn không nổi nếu phải ngồi cạnh ông suốt mấy tiếng.
Ông lão vẫn im lặng, chỉ khẽ cười. Nhìn nụ cười ấy, Trang càng bực bội. Cô ta tiếp tục mắng xối xả, nào là “ông có biết vé khoang này bao nhiêu tiền không”, “loại người như ông nên ngồi ở ghế cuối cùng máy bay mới đúng”… Những lời nói đầy tính xúc phạm vang lên khiến vài hành khách gần đó quay sang nhìn, có người lắc đầu ngao ngán.
Tiếp viên ngại ngùng, cúi chào xin lỗi ông lão, nhưng ông vẫn chỉ mỉm cười, không nói gì. Trang thấy vậy càng được thể, cô rút điện thoại, chụp hình ông rồi đăng lên mạng xã hội, ghi caption: “Đi máy bay khoang thương gia mà gặp cảnh này, hết muốn ăn uống nghỉ ngơi.”
10 phút sau, khi máy bay đang chuẩn bị cất cánh, tiếp viên trưởng bất ngờ xuất hiện cùng một người đàn ông mặc vest đen, đeo thẻ nhân viên sân bay. Cả hai cúi đầu chào ông lão:
– Thưa Chủ tịch, chúng tôi xin lỗi vì đã để ngài đợi lâu. Khu VIP đã sẵn sàng, mời ngài sang phòng riêng nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ bố trí chuyến bay riêng theo yêu cầu của ngài.
Trang trợn mắt, toàn thân cứng đờ. Cô không tin vào tai mình. Vị Chủ tịch ư? Ông lão nghèo khổ mà cô sỉ nhục lại là Chủ tịch?
Tiếp viên trưởng lúc này quay sang Trang, ánh mắt nghiêm nghị:
– Thưa cô, vị khách ngồi cạnh cô chính là ông Phúc, Chủ tịch tập đoàn hàng không và bất động sản lớn nhất khu vực Đông Nam Á. Máy bay này thuộc sở hữu của tập đoàn ông ấy. Hôm nay ông ấy chỉ muốn trải nghiệm khoang thương gia như hành khách bình thường. Rất tiếc vì cô đã có những lời lẽ không hay với ông ấy.
Ông Phúc quay lại, ánh mắt hiền từ nhưng chất chứa sự thất vọng. Ông nói nhỏ đủ để Trang nghe:
– Cô gái trẻ, giàu có không có nghĩa là hơn người. Tấm lòng và cách cư xử mới quyết định giá trị thật của con người.
Nói rồi, ông bước đi, để lại Trang chết lặng trên ghế. Cô ta nhớ lại từng câu mắng nhiếc vừa thốt ra, lòng đầy hổ thẹn. Chiếc điện thoại vẫn còn mở bài đăng cô chế giễu ông Phúc. Trong chưa đầy 10 phút, hàng ngàn bình luận phẫn nộ đã xuất hiện. Họ nhận ra ông Phúc, một con người nổi tiếng vì sự giản dị, thường xuyên làm từ thiện và giúp đỡ hàng trăm ngàn mảnh đời khó khăn.
Trang vội vàng xóa bài nhưng đã muộn. Tai tiếng ngập tràn. Đối tác liên tục gọi điện hủy hợp đồng. Cổ phiếu công ty cô giảm mạnh chỉ trong vài giờ. Những nhãn hàng từng mời cô quảng cáo cũng đồng loạt rút lui, vì họ không muốn hợp tác với một người mang tai tiếng ngạo mạn, vô lễ.
Khi máy bay hạ cánh, Trang không còn đủ tự tin ngẩng đầu bước ra. Cô cố né tránh ánh nhìn của mọi người, lòng ngổn ngang nỗi xấu hổ và ân hận. Người phụ nữ vốn kiêu căng ấy cuối cùng đã nhận ra bài học đắt giá nhất đời mình: Thân phận, địa vị, tiền bạc… tất cả chỉ là phù du nếu không biết tôn trọng người khác.
Hôm ấy, trên chuyến bay định mệnh, một nữ tỷ phú ngạo mạn đã đánh mất tất cả chỉ vì khinh thường người già yếu. Còn ông lão nghèo khổ mà cô ta sỉ nhục lại chính là người mà bao người khác kính trọng, một bậc đại nhân luôn âm thầm cho đi mà không cần ai phải biết đến công lao.