Ông chủ khách sạn thẳng thừng tuyên bố không tuyển rể chưa học hết cấp 3, chàng trai H’Mong ghé tai thì thầm một câu, ông liền gả con gái cho anh ta gấp
Trong một buổi tiệc sang trọng mừng sinh nhật lần thứ 60 của mình, ông Khánh – chủ một chuỗi khách sạn ven hồ nổi tiếng – đã đứng giữa hàng trăm quan khách và dõng dạc tuyên bố:
“Tôi chỉ có một cô con gái. Ai muốn làm rể nhà này thì ít nhất phải tốt nghiệp cấp 3. Dốt nát thì đừng mơ bước vào cửa nhà tôi.”
Lời tuyên bố như một gáo nước lạnh dội vào một góc nhỏ phía cuối hội trường – nơi có một chàng trai người H’Mông đang im lặng ngồi. Anh tên là Sùng Mí Dê, không bằng cấp, không chức danh, nhưng ánh mắt sáng và dáng đi ung dung chẳng hề kém cạnh bất kỳ doanh nhân nào có mặt tại đó.
Dê quen con gái ông Khánh – cô Linh – trong một chuyến thiện nguyện lên vùng núi. Linh ấn tượng với Dê bởi kiến thức sâu rộng về thảo dược, khả năng giao tiếp bằng tiếng Anh lưu loát, và cái cách anh khiến cả bản làng nể phục. Cô yêu anh không vì học vấn, mà vì nhân cách.
Tuy nhiên, trước mặt đông người, cha cô đã phủ đầu như vậy.
Dê không giận. Anh chỉ bước lên, điềm tĩnh đến gần ông Khánh. Rồi anh cúi đầu lịch sự và ghé tai ông thì thầm… chỉ một câu ngắn gọn.
Không ai nghe được, nhưng sau câu nói ấy, gương mặt ông Khánh cứng lại. Cả hội trường im bặt khi ông thốt lên:
– “Cái… cái gì? Thật không?!”
Dê gật đầu nhẹ, mắt vẫn bình thản. Ông Khánh đột ngột đổi thái độ, quay sang con gái:
– “Linh! Con… con còn đứng đó làm gì? Mau dắt bạn trai con về nhà, ra mắt đàng hoàng! Mai… mai ba làm lễ đính hôn!”
Mọi người ngỡ ngàng. Từ một người thẳng tay chặn cửa, ông Khánh bỗng sốt sắng gả con gái cho một chàng trai không qua lớp 12.
Sau bữa tiệc, người ta xôn xao bàn tán: “Cậu ta đã nói gì với ông Khánh vậy?”
Rồi mọi chuyện dần được hé lộ.
Chàng trai H’Mông ấy không học hết cấp 3 thật – vì ngày xưa gia đình nghèo, anh nghỉ học sớm. Nhưng anh từng được mời làm cố vấn thảo dược cho một dự án nghiên cứu tại châu Âu. Không những thế, anh còn là người duy nhất giữ bí quyết bào chế loại cao dược liệu quý từ một loại lan rừng – thứ mà ông Khánh đang tìm mua với giá hàng trăm triệu đồng để chữa bệnh xương khớp mãn tính.
Câu nói anh thì thầm hôm đó chỉ là:
“Cháu có loại cao mà bác đang tìm. Nhưng cháu chỉ tặng cho người thân trong gia đình.”
Thế là đủ. Ông Khánh từ cứng rắn hóa mềm như sợi bún, chỉ thiếu nước gọi Dê là “con rể vàng”.
Còn Linh, cô chỉ nhìn người yêu cười – một nụ cười rạng rỡ xen chút nghịch ngợm:
– “Em đã nói rồi. Anh không cần bằng cấp, anh chỉ cần là chính mình.”
Và từ hôm đó, câu chuyện chàng trai người H’Mông “hạ gục” ông chủ khách sạn bằng một câu thì thầm trở thành giai thoại trong giới kinh doanh – vừa buồn cười, vừa đáng suy ngẫm.