×
×

Tâm ơi, về với mẹ đi con…

“Tờ Giấy Khen Ướt Nhòe”

Buổi sáng hôm ấy, căn nhà nhỏ cuối xóm vang lên tiếng cười trong trẻo. Cu Tâm – cậu bé lớp 3 – vừa ăn sáng vừa tíu tít khoe với mẹ tờ giấy khen còn thơm mùi mực mới. Tâm học giỏi, lại ngoan ngoãn, là niềm tự hào lớn nhất của chị Hòa – một người mẹ đơn thân làm nghề may thuê.

– “Mẹ ơi! Con được học sinh xuất sắc! Chiều nay trường phát thưởng, cô dặn phải đem theo giấy khen để chụp hình nữa!”

Chị Hòa đang xếp lại đống vải vụn bên máy may, ngoái lại nhìn con, mỉm cười hạnh phúc:

– “Ừ, mẹ biết mà. Mẹ xin nghỉ sớm, chiều đưa con đi. Nhưng phải cất kỹ tờ giấy đó, đừng để gấp nếp, nghe chưa?”

Tâm gật đầu lia lịa, xếp tờ giấy khen ngay ngắn vào bìa hồ sơ rồi ôm cặp chạy ra khỏi nhà, không quên ngoái lại vẫy tay với mẹ.

Chị Hòa đứng ở cửa nhìn theo, lòng dâng lên một niềm vui lặng lẽ. Mấy năm qua, chị vừa làm cha vừa làm mẹ, tằn tiện từng đồng để lo cho con ăn học tử tế. Giờ nhìn con trưởng thành, ngoan ngoãn, có thành tích học tập tốt, mọi vất vả như được bù đắp.

Buổi trưa trôi qua êm ả. Trời bắt đầu chuyển nắng gắt. Chị Hòa tranh thủ may thêm vài bộ áo đồng phục còn dang dở rồi rửa mặt chuẩn bị đón con đi nhận thưởng như đã hứa.

Nhưng khi vừa mở cửa định đi tìm con, thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Một số máy lạ.

– “Chị Hòa phải không ạ? Chị ơi, có chuyện… cháu Tâm đang chơi gần bờ sông với mấy bạn thì trượt chân. Người ta đang tìm…”

Mọi thứ sau đó như sụp đổ dưới chân chị.

Chị Hòa lao đến bờ sông. Cả xóm đã tụ tập ở đó. Một vài đứa trẻ, gương mặt thất thần, run rẩy kể lại rằng tụi nó chỉ định ra mép nước nghịch cho mát, nhưng Tâm trượt chân vì bùn ướt, dòng nước bất ngờ cuốn đi quá nhanh.

Đội tìm kiếm cứu hộ được gọi đến. Ai cũng im lặng, không ai dám nhìn vào mắt người mẹ đang gần như ngã quỵ.

Thời gian trôi qua nặng nề như đá đè trong ngực. Cuối cùng, khi mặt trời đã chếch hẳn về tây, người ta vớt được một thân hình bé nhỏ cách chỗ tai nạn không xa. Trong tay cậu bé vẫn còn nắm chặt một mảnh giấy nhàu nát – tờ giấy khen, giờ đã ướt nhòe.

Chị Hòa ôm con vào lòng, không còn nước mắt. Mọi âm thanh trở nên xa xôi. Không ai dám thốt lên một lời.

Chiều ấy, sân trường vẫn được trang trí rực rỡ. Những đứa trẻ khác nhận phần thưởng trong tiếng vỗ tay của phụ huynh và thầy cô. Nhưng ở góc nhà nhỏ cuối làng, có một đứa trẻ không thể trở về.

Chị Hòa lặng lẽ trải tờ giấy khen đã khô lên bàn thờ nhỏ lập vội. Bức ảnh con trai, tươi cười, được đặt bên cạnh. Chị vuốt nhẹ lên dòng chữ “Học sinh xuất sắc toàn diện” mà lòng quặn thắt.

Tối hôm đó, nhiều người trong làng lặng lẽ đến thắp nhang. Ai cũng thương cảm. Có người thì thầm:
– “Sáng còn khoe giấy khen, chiều đã…”

Không ai nói tiếp được.

Related Posts

Công ty C.P Việt Nam bị nhân viên tố b;/án heo bệ;/nh

Một tài khoản mạng xã hội tự xưng là nhân viên C.P. Việt Nam tố doanh nghiệp này bán thịt heo, thịt gà bệnh ra thị trường….

C.P. Việt Nam lên tiếng về sự thật trà tr:ộ:n thịt heo

C.P. Việt Nam cho biết đang phối hợp với các cơ quan chức năng để làm rõ và xử lý theo đúng quy định pháp luật để…

HOT: C.P. Việt Nam CHÍNH THỨC lên tiếng về SỰ THẬT thịt lợn h:ô:i th:ố:i

C.P. Việt Nam cho biết đang phối hợp với các cơ quan chức năng để làm rõ và xử lý theo đúng quy định pháp luật để…

Người chồng làm bộ đội h-y s/inh trong lúc cứu 5 đứa tr-ẻ bị đ/uối n/;ước, vợ đứng trước biển gọi lớn “Chồng ơi, em và con vẫn đứng dây chờ anh về mà”

Anh Hưng là bộ đội biên phòng đóng quân ở một tỉnh ven biển miền Trung. Trầm tính, gan góc, hết lòng vì nhiệm vụ, lại sống…

Mỗi đêm đứa bé 6 tu;/ổi đều khóc rồi chỉ ra cửa nói có người đứng đó, tôi lắp camera để kiểm tra thì ngỡ ngàng

Chúng tôi chuyển về ngôi nhà này cách đây ba tháng. Một căn nhà nhỏ ven rừng, yên tĩnh, hoàn hảo cho việc nghỉ ngơi sau những…

Gia đình quyết định ch-ôn c/ất người thân theo nguyện vọng ‘phải nằm ú-p mặt xuống đất’ nhưng chỉ 10 ngày sau

Bà Tư mất vào một ngày cuối thu, trời đổ mưa lâm thâm cả buổi chiều. Bà là người đàn bà sống thọ nhất vùng, 87 tuổi,…