×
×

Thầy chưa có vợ, nhưng ngày thầy m/ất, cả làng đều đội ta,ng…

Hôm ấy là một buổi chiều giữa tuần, nắng vàng trải khắp sân trường tiểu học vùng quê nghèo. Trống tan học vừa vang lên, lũ trẻ ùa ra như đàn chim vỡ tổ. Riêng lớp 5B vẫn nán lại một chút, vì tụi nhỏ hẹn nhau ra hồ sen cuối làng chơi. Hè đang đến gần, lòng đứa nào cũng háo hức.

Thầy giáo chủ nhiệm của lớp – thầy Duy – cũng vừa dọn xong giáo án. Nhìn đám học trò ríu rít rủ nhau đi chơi, thầy chỉ dặn:

“Nhớ về sớm nghe chưa! Không được tắm ao, tắm hồ gì đâu!”

Đám nhỏ gật đầu rối rít, miệng thì “vâng ạ”, chân đã chạy xa.
Thầy Duy mỉm cười, xách cặp định về nhà trọ, nhưng rồi… linh tính khiến thầy dừng lại. Thầy quay xe đạp ngược lại, hướng về phía hồ sen.

Hồ sen là nơi bao thế hệ trẻ con trong làng từng lớn lên, nhưng cũng là nơi từng xảy ra vài chuyện đau lòng. Chiều hôm đó, mặt nước lặng như gương, nhưng phía gần bờ, tiếng kêu hoảng loạn vang lên:

“Thầy ơi! Bạn Nam… bạn Nam đang chìm! Thầy ơi cứu bạn với!!”

Không chần chừ, không suy nghĩ, thầy Duy quăng ba lô, nhảy xuống hồ.

Những đứa trẻ còn lại đứng bàng hoàng nhìn theo, run rẩy cầu nguyện.

Thầy bơi đến thật nhanh, đẩy được Nam vào sát bờ. Có người dân gần đó nghe tiếng kêu cũng lao đến ứng cứu. Cậu học sinh được kéo lên an toàn.

Nhưng khi mọi người quay lại… thì thầy Duy đã chìm mất hút trong làn nước lạnh.

Tin dữ lan nhanh.

Người làng kéo đến đông nghịt bên hồ. Một lúc sau, khi tìm thấy được thầy, cả xóm chìm trong lặng im. Không tiếng nói. Không ai tin được. Một người thầy trẻ, mới về dạy được 3 năm, vẫn độc thân, vẫn hay đội nón cũ đi xe đạp cà tàng đến lớp mỗi sáng… lại ra đi như thế.

Mẹ thầy – một phụ nữ đã ngoài 60 – từ quê chạy xe ôm lên, tay còn cầm bịch bánh bao bảo mang lên cho con trai ăn sáng. Khi thấy di ảnh, bà ngã quỵ.

“Nó nói năm nay có bạn gái rồi, hè này về cưới vợ… Giờ ai gọi mẹ là mẹ nữa đây con ơi…”

Đám tang của thầy không kèn trống rộn ràng. Chỉ là một mái hiên dựng tạm ở sân trường. Cả trăm học sinh đội khăn trắng, xếp hàng ngay ngắn. Không ai ép, cũng chẳng cần nhắc.

Tụi nhỏ đứng im, tay cầm bông cúc trắng, đứa nào đứa nấy mắt đỏ hoe. Có đứa còn viết bút chì lên bì thư: “Con thương thầy Duy nhiều lắm. Sau này con sẽ cố học giỏi để thầy yên lòng.”

Trường tiểu học sau đó lập một góc tưởng niệm nhỏ mang tên “Góc thầy Duy”, đặt cạnh cây phượng già nơi thầy hay ngồi dạy thêm cho học sinh yếu. Một phần tiền quyên góp được dùng để trao học bổng hàng năm cho học trò nghèo – đúng ước nguyện giản dị mà thầy từng chia sẻ:

“Tôi không có gì nhiều, chỉ mong các em đủ điều kiện đi học đến nơi đến chốn.”

Thầy ra đi không có vợ con,
nhưng để lại cả một thế hệ học sinh gọi thầy bằng tiếng thân thương nhất: “Người thầy của lòng con.”

Có những người sống lặng lẽ… nhưng khi mất đi, cả làng đều bật khóc.

Related Posts

Nhà nào đang ăn mì chính của hãng này thì vứt đi ngay

Bộ Y tế đề nghị Phú Thọ rà soát hồ sơ tự công bố sản phẩm mì chính (bột ngọt) của công ty TNHH Famimoto Việt Nam;…

Rù/ng mì/nh công nghệ làm nước mắm g/iả

Được nhiều người giới thiệu rằng một số nơi ở Quảng Bình thường bán nước mắm đặc sản Phú Quốc và Nam Ngư rất rẻ và thơm…

Diễn biến mới vụ Tập đoàn Sơn Hải trượt thầu, lập tổ kiểm tra liên ngành

Phó Thủ tướng Trần Hồng Hà giao Bộ Tài chính phối hợp với Bộ Xây dựng thành lập Tổ công tác liên Bộ tiến hành kiểm tra…

Xe ô tô có biển số sau 9 lần vượt tốc độ chỉ trong 15 ngày: Số tiền nộp phạt nguội đã lên đến 37 triệu đồng

Vi phạm vượt quá tốc độ của phương tiện này đã hệ thống camera giám sát giao thông ghi lại trong khoảng thời gian từ ngày 23/3…

Chi tiết vụ tương ớt Chinsu bị thu hồi ở Nhật

Chính quyền thành phố Osaka, Nhật Bản vừa thu hồi trên 18.000 chai tương ớt Chin-su của Công ty Masan (Việt Nam), gây lo lắng cho người…

Tương ớt Chinsu bị thu hồi ở Nhật

Chính quyền thành phố Osaka, Nhật Bản vừa thu hồi trên 18.000 chai tương ớt Chin-su của Công ty Masan (Việt Nam), gây lo lắng cho người…