Sau lễ tang của con trai, ông Bằng đột nhiên thay đổi. Ông ít nói, hay thức khuya, thỉnh thoảng lại nhìn con dâu – cô Mây mới 28 tuổi – với ánh mắt khó hiểu. Cả nhà bắt đầu xì xào. Có người nói ông thương con dâu quá sinh tình. Người khác lại nghi ông sắp làm điều sai trái để giữ cô lại bên mình.
Mây thì vẫn âm thầm chịu đựng. Từ ngày chồng mất, cô không còn là chính mình. Căn nhà ba gian ngày xưa đầy tiếng cười, giờ chỉ còn tiếng dép của người phụ nữ trẻ lặng lẽ bước qua bước lại giữa hai nén nhang lạnh. Không ai hỏi, cô cũng không kể. Duy chỉ có ánh mắt ông Bằng – ngày một trầm mặc – khiến cô đôi lần chột dạ.
Rồi một buổi trưa oi ả, ông Bằng gọi cô vào phòng. Cánh cửa đóng lại, mọi người nín thở.
– “Con dọn đồ ra khỏi phòng đó đi. Chuyển lên trên nhà lớn.”
Mây tái mặt. Cô không hiểu. Mọi người trong nhà cũng không hiểu. Tin đồn bắt đầu lan nhanh như lửa gặp rơm.
Chưa dừng lại ở đó, ông Bằng bất ngờ làm một loạt thủ tục pháp lý. Ông đi lên xã, gặp luật sư, tiếp chuyện người lạ. Thậm chí có lần, người trong họ bắt gặp ông đưa Mây đến văn phòng công chứng. Không ai dám hỏi trực tiếp, nhưng bữa cơm nào cũng trĩu nặng những ánh mắt dò xét.
Rồi một hôm, ông gọi cả họ đến họp. Trước mặt mười mấy người thân thích, ông trịnh trọng lấy ra xấp giấy tờ, đặt trước mặt Mây.
– “Đây là sổ đỏ mảnh đất thằng Nam để lại. Từ nay, nó là của Mây.”
Cả nhà chết lặng.
Một người cô họ gằn giọng:
– “Anh làm thế là có ý gì? Nó là dâu, không phải ruột thịt!”
Ông Bằng ngẩng đầu, giọng rõ ràng:
– “Mây không có lỗi khi thằng Nam mất. Nó là người sống có tình, có nghĩa. Bao năm qua nó là con dâu, từ giờ tôi coi là con gái. Ai muốn dị nghị thì cứ đứng ra gánh phần đời còn lại với nó!”
Mây bật khóc. Không phải vì tấm sổ, mà vì sau bao hoài nghi, cuối cùng cô cũng biết: người cha chồng ấy không hề có ý gì khác… ngoài lòng thương và sự bảo vệ chân thành.
Từ đó, Mây ở lại, mở tiệm may nho nhỏ trên chính mảnh đất ấy. Ông Bằng vẫn là ông Bằng ngày nào, chỉ khác là mỗi khi có ai đến chơi, ông sẽ giới thiệu:
– “Đây là con gái tôi, nó thay thằng Nam lo cho tôi lúc tuổi già.”
Chẳng cần máu mủ, chẳng cần ràng buộc. Một hành động tưởng dễ hiểu lầm… lại chính là minh chứng cho tình thương bao la mà ông dành cho đứa con dâu hiền hậu.