Suốt 4 năm qua, anh Hưng sống chắt chiu từng đồng. Lương công nhân ba cọc ba đồng, anh vẫn gắng làm hai ca một ngày. Có tháng anh không dám ăn sáng, tối về chỉ ăn mì tôm để tiết kiệm gửi tiền cho em gái – bé Hân – đang du học ở Anh.
Căn nhà nhỏ ở quê cũ kỹ, anh chẳng sửa sang gì. Xe máy hỏng, anh cũng không dám thay, chỉ cười gượng: “Anh còn đi được là được rồi, miễn sao em học hành nên người.”
Hân là niềm hy vọng lớn nhất của anh. Cha mẹ mất sớm, anh Hưng gồng gánh nuôi em. Hân thi đỗ học bổng một phần, phần còn lại là do anh vay ngân hàng và nợ họ hàng gom góp đủ cho em đi học. Mỗi tháng, dù khó khăn đến đâu, anh cũng cố gửi tiền sang – vừa học phí, vừa sinh hoạt phí. Em gái gọi điện về lúc nào cũng rối rít cảm ơn:
– “Anh ơi, em thương anh lắm, em sẽ cố gắng học giỏi rồi về đỡ đần anh.”
Nhưng rồi một chuyện nhỏ làm anh bắt đầu thấy bất an. Hôm đó, anh Hưng được bạn cho mượn điện thoại có mạng để gọi video. Anh gọi Hân, nhưng không thấy cô bắt máy. Khi Hân gọi lại, lại là một đoạn quay cảnh trời mưa và nói đang trong thư viện. Nhưng phía sau Hân là ánh đèn nhấp nháy… như trong quán bar?
Anh thấy lạ. Mấy ngày sau, anh quyết định âm thầm nghỉ làm vài hôm, gom hết tiền còn lại, mua vé máy bay sang Anh. Anh không báo trước, chỉ mang theo một vali nhỏ và địa chỉ nơi Hân từng nói đang ở – một khu ký túc xá sinh viên.
Đến nơi, anh hỏi thăm. Nhưng người quản lý ở đó lắc đầu:
– “Không có sinh viên tên Hân ở đây. Cũng chưa từng có.”
– “Không thể nào… Đây là địa chỉ con bé từng gửi tiền thuê phòng!” – Anh Hưng lắp bắp.
Anh gọi điện cho Hân, lần này cô không bắt máy. Anh đứng dưới trời lạnh tê tái, hoang mang.
Mãi tới tối, anh lần theo một tấm hình Hân từng đăng lên mạng – phía sau là một quán cà phê sang trọng. Anh đánh liều đến đó hỏi… và không ngờ, lại gặp em gái bước ra cùng một người đàn ông trung niên, ăn mặc bóng bẩy.
Hân sững người khi thấy anh, mặt tái mét. Người đàn ông kia chau mày:
– “Ai đây?”
– “Là… là anh trai em…”
Không khí nặng trĩu. Người đàn ông bỏ đi ngay sau đó. Còn anh Hưng kéo em gái vào quán gần đó, lặng lẽ hỏi:
– “Nói cho anh biết… em đang sống thế nào?”
Lúc đầu, Hân còn chối. Nhưng trước ánh mắt vừa đau vừa thất vọng của anh trai, cuối cùng cô bật khóc.
Thì ra, sau năm đầu học thật sự rất vất vả, Hân đã quen biết một nhóm bạn ăn chơi. Cô bị cuốn vào thế giới hào nhoáng, tiệc tùng, hàng hiệu, và quen một người đàn ông có tiền. Người này hứa sẽ “giúp đỡ” đổi lại cô phải chiều chuộng ông ta.
Tiền anh Hưng gửi chỉ là một phần, còn lại, cô dùng để chạy theo cuộc sống phù phiếm mà cô từng ao ước – được ngồi xe sang, sống trong căn hộ có thang máy, xài đồ hiệu như bạn bè. Học hành bỏ dở từ lâu, Hân nói dối tất cả.
Anh Hưng im lặng rất lâu. Ly cà phê nguội ngắt, còn mắt anh đỏ hoe.
– “Anh không cần em trả tiền. Nhưng điều anh cần… là em đừng sống như vậy nữa. Anh nghèo thật, nhưng anh không từng nghĩ em lại chọn cách phản bội lòng tin như thế.”
Hân cúi đầu, nước mắt rơi lã chã. Cô chưa từng thấy anh trai khóc – cho tới hôm đó.
Chuyến đi ấy của anh Hưng kết thúc trong lặng lẽ. Anh không ép Hân về nước. Anh chỉ nói một câu trước khi rời đi:
– “Nếu em còn muốn sống tử tế… hãy bắt đầu lại. Anh vẫn ở đây, nhưng sẽ không nuôi em bằng niềm tin mù quáng nữa.”
Ba tháng sau, Hân tự xin học lại tại một trường khác, đi làm thêm để tự trang trải cuộc sống. Lần đầu tiên cô thấy được giá trị thật sự của những đồng tiền đã đổ mồ hôi để kiếm ra – từ người anh trai đã hy sinh cả thanh xuân vì cô.