Tôi quen anh trong một buổi tiệc bạn bè. Tình yêu đến nhanh như một cơn mưa rào mùa hạ – dữ dội, mãnh liệt và đầy cảm xúc. Chúng tôi bên nhau chưa đầy nửa năm thì tôi phát hiện mình có thai.
Anh mừng rỡ, cầu hôn tôi ngay sau hôm đó. Tôi cũng nghĩ đơn giản: “Chỉ cần yêu nhau là đủ. Cưới là cưới thôi, chứ có gì đâu.” Nhưng tôi đã sai…
Ngày đến ra mắt gia đình anh, mẹ chồng tương lai nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt lạnh lẽo. Bà không nói gì suốt bữa ăn, chỉ lặng lẽ thở dài mỗi khi anh nắm tay tôi.
Đến hôm bàn chuyện cưới hỏi, bà nói thẳng:
– “Đám cưới thì phải làm cho ra thể thống. Nhưng con dâu kiểu này, thì không xứng đi cửa chính vào nhà họ Nguyễn chúng tôi!”
Tôi sững người. Bố mẹ tôi im lặng, cố nén nhục. Anh đỏ mặt tía tai, nhưng mẹ anh vẫn nhất quyết:
– “Nếu nó muốn cưới, thì hôm đó đi cửa sau vào. Đừng để hàng xóm cười vào mặt mẹ!”
Tôi rơi nước mắt. Nhưng không phải vì tủi thân, mà vì đứa bé trong bụng tôi – con tôi – đang bắt đầu cuộc đời trong sự dè bỉu.
Ngày cưới, tôi mặc váy trắng, bụng đã hơi nhô lên. Khi đoàn xe về đến cổng, mẹ chồng ra hiệu cho tôi xuống xe ở hông nhà. Tôi đi qua mảnh sân sau vắng vẻ, nơi thường để rác và củi khô, bước vào nhà chồng bằng lối nhỏ không ai ngó tới.
Không nhạc, không pháo, không chào mừng. Chỉ có mùi ẩm mốc và tiếng tim tôi đập mạnh trong lồng ngực.
Suốt buổi lễ, tôi như người vô hình. Họ hàng anh đến mừng, nhưng ánh mắt ai cũng tránh né tôi. Chỉ có một người – bà nội anh – kéo tôi lại và nói nhỏ:
– “Đừng buồn, con. Cửa nào không quan trọng bằng cách mình sống sau cánh cửa ấy.”
Tôi gật đầu, cắn răng chịu đựng.
Thời gian sau, mẹ chồng vẫn ghẻ lạnh. Mỗi lần tôi nghén, nôn ói, bà lại bảo:
– “Phận đàn bà, tự lo. Ai bảo không biết giữ mình?”
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ làm hết mọi việc trong nhà. Ngày con chào đời, tôi sinh khó, nằm mê man gần một ngày. Mẹ chồng không vào viện, chỉ đến thăm sau khi nghe bác sĩ nói mẹ tròn con vuông.
Bà bế cháu lên, nhìn chằm chằm một lúc rồi… rơm rớm nước mắt.
– “Nó giống thằng Hải hồi bé quá… Cái miệng cười y chang.”
Tôi thấy bà lặng đi. Từ hôm đó, bà không còn quát tôi nữa. Bắt đầu gọi tôi là “mẹ của cu Bin”. Dù chưa từng xin lỗi, nhưng mỗi lần tôi mệt, bà lại âm thầm nấu cháo, để sẵn bên giường.
Có lẽ bà dần hiểu: Tôi đi cửa sau – nhưng bằng tình yêu và sự nhẫn nhịn – tôi đã bước vào được trái tim của cả gia đình này.