Tôi gi/ả m/ù suốt 3 tháng để chồng thoải mái dẫn người phụ nữ khác về nhà, ngày anh đưa giấy l/y hô/n, tôi cũng đưa ra một thứ khiến anh ôm đầu bật khóc…
Tôi bị tai nạn xe máy, đầu đập xuống đường. Bác sĩ nói có thể ảnh hưởng thị lực. Chồng tôi bế tôi ra viện, nhẹ nhàng đút cháo, dắt tôi đi vệ sinh. Tôi không nhìn thấy nhưng nghe được tiếng thở dài của anh mỗi đêm. Tôi nghĩ chắc anh mệt mỏi, vì tôi bất tiện quá. Ba tuần sau, mắt tôi đã dần hồi phục. Tôi nhìn rõ mọi thứ, nhưng lại chọn tiếp tục giả vờ mù.
Ngày hôm đó, tôi nằm trên giường, nghe tiếng cửa mở. Giọng anh vang lên: “Em đi nhẹ thôi, cô ấy không thấy gì đâu.”
Tôi nghe tiếng guốc cao gót lạch cạch, mùi nước hoa phả vào mũi. Một người phụ nữ khác ngồi xuống sofa, cười khúc khích:
– Anh chắc chứ? Lỡ cô ta nhìn thấy thì sao?
– Yên tâm, bác sĩ bảo mắt cô ta hỏng rồi. Với lại, sắp xong hết rồi, chỉ vài tháng nữa thôi.
Tôi nghe tim mình như bị vặn xoắn. Thì ra anh đợi tôi mù để dẫn người khác về nhà.
Những ngày sau, họ ăn cơm cùng nhau, cười nói như vợ chồng. Tôi lặng lẽ ăn cháo nguội, tay run rẩy quệt miệng. Đêm nào cũng thế, tiếng họ rì rầm trong phòng khách, tiếng cốc chén va vào nhau, tiếng anh gọi tên cô ta dịu dàng – những âm thanh găm thẳng vào tai tôi, rạch nát lòng tôi từng nhát một.
Ba tháng trôi qua, sáng nay anh đặt trước mặt tôi một xấp giấy.
– Ký đi. Tôi sẽ để lại cho cô một khoản. Tôi muốn sống cho bản thân.
Tôi đưa tay sờ soạng tờ giấy ly hôn, giọng run run:
– Anh có chắc không?
– Đừng hỏi nhiều. Cô không thấy gì cả, sống thế này tội nghiệp cô.
Tôi cười, lần đầu tiên sau ba tháng tôi cười thật sự. Tôi đứng dậy, bước đến tủ đầu giường, lôi ra một xấp hồ sơ dày cộp, đặt trước mặt anh.
– Anh ký trước đi. Đây là hồ sơ chuyển nhượng căn nhà này cho tôi.
Anh sững sờ. Tôi tháo băng che mắt, nhìn thẳng vào anh, bình thản nói:
– Tôi mù, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để ghi âm, quay lại cảnh anh đưa người ta về đây. Nếu anh không ký, tôi sẽ gửi toàn bộ cho bố mẹ anh, công ty anh, đối tác anh, và cả con gái anh ở quê. Tôi nghĩ nó sẽ tự hào lắm khi biết anh đã đối xử với mẹ nó như thế nào.
Anh quỳ xuống, ôm đầu khóc nấc. Tiếng khóc vang khắp phòng. Người đàn ông từng đứng trước mặt tôi, hứa hẹn “suốt đời yêu thương”, giờ co rúm lại, không nói được câu nào. Tôi bước ra ngoài, mắt vẫn ráo hoảnh. Ba tháng qua tôi khóc đủ rồi.
Ra khỏi cửa, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời rực nắng. Tôi còn đôi mắt, còn sức khỏe, còn cả một cuộc đời phía trước. Thứ duy nhất tôi không còn, chỉ là một người chồng chưa từng thuộc về tôi.