Tôi là Minh, một kỹ sư xây dựng sống ở ngoại ô Hà Nội. Năm ngoái, tôi dồn tiền mua một mảnh đất trống cách nhà chừng vài con phố. Mảnh đất rộng hơn 200 mét vuông, nằm ở góc khu dân cư đang phát triển, giá vừa phải nên tôi chốt ngay. Ý định của tôi là để đó vài năm, chờ giá lên hoặc xây nhà cho thuê. Tôi cắm một tấm biển nhỏ ghi “Đất tư nhân, xin đừng xâm phạm” rồi để mặc mảnh đất trống, cỏ mọc lút đầu.
Khu dân cư này vốn yên bình, hàng xóm thân thiện, hay tụ tập uống trà cuối tuần. Gần mảnh đất của tôi là nhà anh Hùng, một người làm nghề xây dựng, tính tình cởi mở nhưng hơi xuề xòa. Vợ chồng anh Hùng có hai đứa con, nhà chật nên xe ô tô của anh thường đỗ ngay đầu ngõ, gây bất tiện cho bà con. Tôi cũng từng nghe vài người phàn nàn, nhưng nghĩ chuyện nhỏ, chẳng ai để bụng.
Một ngày cuối tuần, tôi ghé thăm mảnh đất để kiểm tra. Vừa tới nơi, tôi sững người. Một góc đất của tôi bị san phẳng, phủ lớp đất đỏ mới toanh, bên trên là một mái che tạm bợ bằng tôn. Dưới mái che, chiếc ô tô màu đen của anh Hùng đậu chễm chệ. Tôi ngó quanh, thấy vài bao xi măng và đống cát nằm lăn lóc. Rõ ràng, anh Hùng đã tự ý đổ đất, làm bãi đỗ xe trên chính mảnh đất của tôi! Biển cảnh báo của tôi thì bị nhổ, nằm chỏng chơ dưới gốc cây.
Tôi hít một hơi dài, cố giữ bình tĩnh, rồi gõ cửa nhà anh Hùng. Anh ra mở cửa, cười tươi: “Ô, Minh, lâu quá không gặp! Vào làm cốc trà đi!” Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Anh Hùng, sao anh lại đổ đất làm bãi đỗ xe trên đất của tôi? Tôi có cắm biển rõ ràng mà.” Anh Hùng gãi đầu, vẻ ngượng ngùng: “À, đất đấy để trống hoài, cỏ mọc um tùm, tôi nghĩ không ai dùng nên tận dụng làm chỗ đỗ xe cho tiện. Có gì đâu, tôi dọn dẹp sạch sẽ mà!” Tôi sững sờ trước sự vô tư của anh. “Nhưng đó là đất của tôi, anh làm thế là xâm phạm tài sản. Anh phải dọn đi, trả lại nguyên trạng.” Tôi nói, giọng cố giữ lịch sự.
Thế nhưng anh Hùng khoát tay: “Thôi, Minh, chuyện nhỏ mà, đất trống không dùng thì để tôi mượn tạm. Có mất mát gì đâu, tôi còn giúp dọn cỏ cho cậu nữa!” Nghe đến đây, tôi thật sự bực. Tôi nhấn mạnh: “Anh Hùng, tôi không cho phép. Anh dọn bãi xe đi, nếu không tôi sẽ báo chính quyền.” Anh Hùng cau mày, giọng hơi gắt: “Cậu làm căng thế à? Hàng xóm với nhau, có gì từ từ nói!” Cuộc trò chuyện kết thúc trong căng thẳng, tôi về nhà mà đầu óc nóng ran.
Tối đó, chuyện lan khắp khu phố. Một số người ủng hộ tôi, nói anh Hùng quá đáng, đất người khác mà tự ý chiếm dụng. Nhưng cũng có vài người bênh anh Hùng, bảo tôi để đất trống thì cho mượn tạm có sao đâu, làm to chuyện chỉ rách việc. Chị Hoa, bán tạp hóa đầu ngõ, còn kéo tôi ra khuyên: “Thôi Minh, đất cậu chưa dùng, anh Hùng cũng khó khăn chỗ đỗ xe. Hai bên nhường nhau một tí cho êm cửa êm nhà.” Tôi chỉ cười nhạt, nghĩ bụng: nhường kiểu gì khi người ta ngang nhiên coi đất mình như của chung?
Vài ngày sau, tôi quay lại mảnh đất, thấy bãi đỗ xe vẫn y nguyên, thậm chí anh Hùng còn dựng thêm cột bê tông. Bực quá, tôi gọi điện cho anh, nhưng anh không nghe máy. Tôi quyết định làm đơn gửi lên phường, yêu cầu xử lý hành vi lấn chiếm. Chuyện đến tai anh Hùng, anh ta tìm đến nhà tôi, mặt hằm hằm: “Cậu chơi thế à, Minh? Hàng xóm mà đi báo cáo nhau? Tôi chỉ mượn tạm, có phá gì đâu!” Tôi đáp: “Anh Hùng, tôi đã nói rõ, đó là tài sản của tôi. Anh không tôn trọng, tôi buộc phải nhờ pháp luật.”
Không khí trong xóm trở nên ngột ngạt. Một số người tránh mặt tôi, có lẽ nghĩ tôi làm quá. Tôi cũng chẳng vui gì, nhưng nghĩ đến mảnh đất mình vất vả tích góp mua, tôi không thể để yên. Tuần sau, cán bộ phường đến kiểm tra, xác nhận anh Hùng đã lấn chiếm và yêu cầu anh tháo dỡ bãi đỗ xe trong vòng ba ngày. Anh Hùng miễn cưỡng tuân theo, nhưng từ đó không còn chào hỏi tôi như trước.
Mấy hôm sau, tôi đang ở nhà thì chị Lan, vợ anh Hùng, ghé qua. Chị mang theo ít bánh, giọng nhỏ nhẹ: “Anh Minh, chuyện lần trước anh Hùng sai, chị xin lỗi thay. Anh ấy cũng bực mình vì không có chỗ đỗ xe, nên mới làm liều. Giờ bãi xe dỡ rồi, em mong anh bỏ qua, hàng xóm đừng căng thẳng mãi.” Tôi nhìn chị Lan, thấy chị thành thật, nên cũng dịu giọng: “Chị Lan, tôi không giận anh Hùng, nhưng đất là tài sản, tôi phải bảo vệ. Nếu anh chị cần chỗ đỗ, cứ nói, tôi có thể cho mượn tạm, nhưng phải hỏi ý tôi trước.” Chị Lan gật đầu, cảm ơn rối rít rồi về.
Chuyện dần lắng xuống. Anh Hùng dọn sạch bãi đỗ, trả lại mảnh đất như cũ, dù cỏ vẫn mọc um tùm. Tôi cắm lại tấm biển, lần này thêm hàng rào thép gai cho chắc. Hàng xóm bắt đầu nói chuyện lại, nhưng tôi biết mối quan hệ với anh Hùng khó mà như trước. Một buổi chiều, tôi ra thăm mảnh đất, thấy lũ trẻ trong xóm đang chơi đá bóng gần đó. Tôi chợt nghĩ, có lẽ sau này tôi sẽ xây một sân chơi nhỏ trên mảnh đất này, vừa có ích cho lũ trẻ, vừa tránh cảnh để trống gây tranh cãi.
Qua chuyện này, tôi nhận ra làm hàng xóm không chỉ là cười nói vui vẻ, mà còn phải tôn trọng lẫn nhau. Một hành động vô tư có thể gây ra mâu thuẫn lớn, nhưng một lời xin lỗi chân thành và sự thấu hiểu có thể hóa giải tất cả. Mảnh đất của tôi vẫn nằm đó, trống trải nhưng đầy bài học về trách nhiệm và tình làng nghĩa xóm.