Trận mưa lớn kéo dài suốt ba ngày đã khiến cả làng Thượng gần như chìm trong biển nước. Nửa đêm hôm đó, gió gào thét, nước lũ tràn vào từng ngóc ngách. Người dân trong làng í ới gọi nhau đi sơ tán, ai cũng cuống cuồng cứu người, gom đồ.
Chính trong đêm hỗn loạn ấy, ánh đèn pin bất chợt rọi vào một cảnh tượng khiến cả nhóm thanh niên đi cứu hộ phải sững sờ:
Một người phụ nữ bụng bầu đang co ro trong căn chuồng lợn bỏ trống, lưng tựa vào vách gỗ ướt mưa, tay ôm chặt chiếc áo mưa cũ.
– “Trời đất ơi, mẹ chồng kiểu gì mà bắt con dâu bầu bì ngủ ở đây?!”
– “Cái bà Loan nhà ông Bảy ấy mà. Độc ác quá!”
Tin lan nhanh như lửa. Chỉ đến sáng hôm sau, cả làng dậy sóng. Hàng xóm kéo đến nhà bà Loan mắng mỏ. Có người còn dọa gọi chính quyền xã. Ai cũng tức giận thay cho cô con dâu – Linh – hiền lành, ít nói, mới cưới về chưa đầy năm.
Nhưng rồi… bà Loan từ trong nhà bước ra. Gương mặt tái nhợt, mắt đỏ hoe.
“Tôi… tôi không hề bắt con bé ngủ chuồng lợn. Là… tôi xin nó ra đó trú tạm.”
Mọi người lặng đi. Bà run rẩy kéo mọi người vào nhà. Chiếc giường chính giữa phòng đã sập mất một chân, ngập trong nước. Chiếc giường phụ bị ướt sạch, mái nhà dột từ đêm qua.
Trên nền nhà ẩm thấp, một tấm nệm lót mỏng trải sẵn, và bên trên đó là… đứa cháu trai 3 tuổi đang sốt co giật.
Bà nghẹn ngào:
“Linh có thai, tôi sợ nó nhiễm lạnh… Tôi không còn chỗ nào đủ khô ráo. Chuồng lợn thì tôi đã dọn sạch từ hôm trước. Tôi nghĩ… ít nhất ở đó cao ráo hơn, tránh nước. Tôi xin nó vào trong nằm, còn tôi… tôi ngồi suốt đêm ngoài hiên.”
Một người bật đèn pin soi xuống chân bà – đôi dép ướt sũng, bàn chân tím tái và chai sần vì giá rét.
Cô con dâu – Linh – lúc ấy từ chuồng lợn bước ra, ánh mắt bình thản:
“Là con tự ngồi đó. Má muốn con vào nhưng con thấy… ở đó an toàn hơn. Má đã cõng thằng Bin đi viện giữa lũ, má thức trắng mấy đêm không ăn gì. Con mang ơn má cả đời.”
Không ai nói gì thêm. Những ánh mắt từng đầy phẫn nộ bỗng lặng đi, từng người một quay mặt đi, và… có người đã khóc.
Lời mắng chửi của đêm qua – giờ chỉ còn là sự xấu hổ câm lặng.