Chuyến bay hạng thương gia hôm đó gần như đã kín chỗ. Hành khách lên máy bay đều là những người ăn mặc sang trọng, vest chỉnh tề, nước hoa đắt tiền. Cô tiếp viên trưởng – Trang – bước đi với phong thái tự tin, ánh mắt đảo một vòng như đã quá quen với đẳng cấp phục vụ cho giới thượng lưu.
Bỗng nhiên, ở cửa khoang xuất hiện một ông lão trạc ngoài 70, tóc bạc, mặc bộ áo len giản dị, tay xách túi vải cũ. Ông cười hiền, bước chậm rãi tìm chỗ ngồi.
Trang cau mày. Cô bước nhanh tới, nói khá lạnh lùng:
– “Bác ơi, khoang này là hạng thương gia. Chắc bác đi nhầm rồi ạ. Vé hạng phổ thông ở phía sau.”
Ông lão khẽ nhíu mày, móc từ túi áo ra tấm vé, chìa ra không nói gì. Trang cầm lấy xem, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng – vé thương gia thật.
Nhưng thay vì xin lỗi, cô lại nén một nụ cười gượng rồi nói với giọng nhẹ hơn, nhưng vẫn thiếu tôn trọng:
– “Vâng… mời bác vào. Lần sau nếu bay, bác có thể chọn trang phục chỉn chu hơn một chút để tiện cho nhân viên nhận diện hạng vé, bác nhé.”
Ông lão không đáp, chỉ khẽ gật đầu rồi lặng lẽ ngồi xuống.
Chuyến bay diễn ra suôn sẻ. Đến khi gần hạ cánh, Trang và tổ tiếp viên nhận được thông báo nội bộ từ cơ trưởng:
“Trên chuyến bay hôm nay có một hành khách đặc biệt. Lát nữa đích thân đại diện hãng sẽ đón ông ấy tại cửa VIP, các bộ phận chuẩn bị tiếp đón chu đáo.”
Cả tổ tiếp viên bắt đầu xôn xao. Ai cũng đoán là một doanh nhân lớn hay một nhân vật chính phủ nào đó.
Đến khi máy bay đáp và cánh cửa mở ra, một nhóm người mặc vest chỉnh tề xếp hàng cúi chào… chính ông lão mà Trang đã nạt nộ lúc nãy.
Một người trong nhóm tiến tới nói to:
– “Chúng tôi vinh dự được đón Chủ tịch danh dự Tập đoàn Hàng không Thiên Phong – ông Phạm Đức Toàn. Cảm ơn bác đã bất ngờ kiểm tra chất lượng dịch vụ hôm nay.”
Không khí sững lại.
Cô tiếp viên Trang chết lặng. Mặt cô tái xanh, đôi môi mấp máy không nói nổi một câu.
Ông Toàn chỉ nhẹ nhàng quay đầu lại, nhìn cô, ánh mắt bình thản nhưng sâu thẳm:
– “Phục vụ người sang thì dễ. Phục vụ người bình thường mới biết ai có tâm.”
Rồi ông quay đi, không đợi cô xin lỗi.
Một tuần sau, Trang nhận quyết định điều chuyển công tác – không phải vì ông Toàn yêu cầu, mà vì hãng muốn nhắc nhở toàn bộ nhân viên:
“Ở độ cao nào, thái độ vẫn là điều quan trọng nhất.”