Nắng đầu hè vàng như rót mật. Căn nhà nhỏ ven sông Đuống nằm yên bình dưới bóng râm của hàng cau già. Vợ chồng anh Lâm và chị Hoa đã sống ở đây hơn 15 năm, nuôi lớn hai cậu con trai, Tuấn và Minh, bằng tất cả tình yêu thương và sự tảo tần.
Tuấn học lớp 6, chững chạc, hay cười nhưng cũng nghiêm túc và bảo ban em. Minh nhỏ hơn hai tuổi, nghịch ngợm và lanh lợi. Hai anh em như đôi chim non ríu rít suốt ngày, biến căn nhà nhỏ trở thành thế giới đầy tiếng cười và những câu chuyện bất tận.
Năm nay, vừa kết thúc năm học, cả hai đứa đều được giấy khen. Anh Lâm đã hứa sẽ cho các con một mùa hè thật vui – những buổi sáng ra đồng câu cá, những chiều đạp xe ra bờ hồ, và tối về ăn cơm dưới hiên nhà, nghe mẹ kể chuyện ngày xưa.
Vậy mà…
Mới chỉ ba ngày hè trôi qua. Ba ngày… Mọi thứ vẫn còn mới nguyên như chưa kịp bắt đầu. Vậy mà hai chiếc xe đạp của con giờ đây đã phủ bụi, dựng nép bên góc sân như chờ đợi ai đó trở về.
Chiều hôm ấy, trời trong vắt. Tuấn rủ Minh đạp xe ra hồ gần nhà chơi, một thói quen quen thuộc. Trước khi đi, Tuấn còn chạy vào bếp lấy hai chai nước:
– Mẹ ơi, con với em đi chơi một lát rồi về ăn cơm nhé!
Chị Hoa cười, nhìn theo hai chiếc xe nhỏ lao vun vút trên con đường làng.
Không ai ngờ được, chỉ vài mươi phút sau, thế giới của họ sẽ không còn như cũ nữa.
Một tiếng gọi điện thoại bất ngờ. Một người dân báo lại rằng đã xảy ra một sự việc nghiêm trọng gần khúc cua đầu làng. Hai đứa trẻ…
Khi anh Lâm và chị Hoa đến nơi, chỉ còn lại vòng vây của người dân và lực lượng chức năng. Cảnh tượng trước mắt khiến tim họ nghẹn lại. Mọi âm thanh như bị hút sạch khỏi không gian. Không còn tiếng ve, không còn tiếng gió, không còn cả tiếng khóc. Chỉ là một khoảng lặng đau đớn đến không thể thở nổi.
—
Đám tang của hai đứa trẻ diễn ra lặng lẽ. Không nhang khói ồn ào, không kèn trống rộn ràng. Chỉ có tiếng khóc nức nở của mẹ, đôi mắt thất thần của cha, và ánh nhìn thương xót của hàng xóm láng giềng.
Sau hôm ấy, ngôi nhà như không còn sự sống. Bữa cơm nguội ngắt. Căn bếp vắng tiếng nồi niêu. Cây đàn cũ trong góc phòng cũng không còn vang lên bài “Đi học về” mà Tuấn vẫn hay nghêu ngao.
Chị Hoa đặt lại từng món đồ của con vào góc phòng, lau đi lau lại những cuốn truyện tranh, gấp ngay ngắn bộ quần áo con vừa mặc cách đây ba hôm. Anh Lâm không còn thiết tha ra đồng, chỉ ngồi hàng giờ bên chiếc xích đu gỗ, mắt nhìn xa xăm vào khoảng không phía cuối con đường làng.
Và rồi một chiều, như thói quen cũ, chị Hoa quay vào bếp, miệng lẩm bẩm:
– Tuấn ơi, Minh ơi… mới nghỉ hè có ba ngày mà các con đã rời xa bố mẹ rồi sao… Sao không đợi hè qua, không đợi thêm vài năm nữa, để được lớn, được sống, được yêu, và được làm những điều đẹp đẽ nhất cuộc đời?
Không ai trả lời.
Chỉ có gió chiều lùa qua khung cửa, khe khẽ lay động bức ảnh hai anh em đang ôm nhau cười rạng rỡ. Nụ cười trong bức ảnh ấy, mãi mãi là mùa hè cuối cùng của tuổi thơ.