Tỷ phú bà/ng ho/àng khi phát cơm t/ừ thiệ/n gặp lại vợ cũ và hai đứa trẻ giống hệt mình, hóa ra bấy lâu anh không hề biết…
Chiều hôm ấy, nắng nhạt phủ lên con phố nhỏ bên bãi rác thành phố. Đoàn xe từ thiện dừng lại, các tình nguyện viên nhanh tay bày những thùng cơm nóng ra bàn phát cho người vô gia cư. Dẫn đầu đoàn là tỷ phú Lâm Khánh – chủ tịch tập đoàn Minh Phát, một người đàn ông thành đạt nhưng giản dị, thường xuyên làm từ thiện âm thầm.
Khánh mặc áo thun đen, quần jeans, đội mũ lưỡi trai, tự tay bưng những hộp cơm tới từng người. Anh cười hiền, hỏi han họ vài câu trước khi tiếp tục. Nhưng rồi, ánh mắt anh sững lại khi nhìn thấy phía xa.
Một người phụ nữ gầy gò, mặc chiếc áo khoác cũ sờn vai, đang ngồi dựa vào tường với hai đứa trẻ nhỏ bên cạnh. Đó… chính là Vy – vợ cũ của anh, người mà anh đã không gặp suốt bảy năm qua. Khánh thấy ngực mình nhói lên. Nhưng điều khiến anh choáng váng hơn cả là gương mặt của hai đứa trẻ – một trai, một gái, tầm sáu bảy tuổi. Cả hai đều có đôi mắt to, sống mũi cao và vầng trán rộng giống hệt anh.
Chân Khánh như không còn cảm giác. Anh run run bước lại gần, cố giữ giọng bình tĩnh:
“Vy… là em sao?”
Vy ngẩng lên, đôi mắt thẫn thờ, môi khẽ run. Cô lập tức cúi xuống, ôm hai con vào lòng, tránh ánh nhìn của Khánh. Nhưng hai đứa trẻ vẫn tò mò ngước lên, đôi mắt long lanh nhìn anh không chớp.
“Vy… chúng… là con anh sao?” – giọng Khánh vỡ ra.
Vy mím chặt môi, mắt đỏ hoe, nhưng cố lắc đầu. “Anh đi đi… đừng hỏi em…”
“Vy… em nói thật cho anh biết.” Khánh nghẹn ngào. Anh cúi xuống ngang tầm hai đứa trẻ. Bé trai nhìn anh lom lom, còn bé gái nhẹ nhàng hỏi:
“Chú ơi… sao chú giống anh trai con vậy?”
Nước mắt Khánh trào ra. Anh nhìn Vy, đôi mắt van lơn. Cuối cùng, Vy bật khóc. Cô ôm chặt hai con vào lòng, giọng run rẩy:
“Phải… là con anh… Ngày đó… em phát hiện mình mang thai đôi. Em vui lắm. Nhưng mẹ anh… bà không chấp nhận em, không chấp nhận đứa bé. Bà bảo… nếu em không bỏ thì bà sẽ khiến anh mất hết sự nghiệp… Em không muốn anh phải đánh đổi. Em… em chọn cách ra đi.”
Khánh chết lặng. Ngày ấy, anh chỉ biết Vy viết đơn ly hôn rồi biến mất. Anh đau khổ tột cùng, lao vào công việc để quên đi nỗi nhớ. Nhưng chưa bao giờ anh ngừng yêu cô. Giờ đây, nhìn hai đứa con trước mắt, anh thấy trái tim mình vỡ vụn. Anh run rẩy đưa tay chạm lên má bé gái, rồi xoa đầu bé trai:
“Con… ba xin lỗi… ba không hề biết… suốt bảy năm qua ba đã ở đâu vậy chứ…”
Vy bật khóc nức nở. Hai đứa trẻ vẫn chưa hiểu chuyện gì, chỉ biết người đàn ông lạ mặt này có ánh mắt dịu dàng, ấm áp và gương mặt giống chúng. Khánh quỳ xuống, ôm chặt ba mẹ con vào lòng. Giọng anh khàn đặc:
“Vy… về với anh nhé. Anh sai rồi… anh đã không bảo vệ được em, không tìm em suốt ngần ấy năm. Từ nay… anh nhất định bù đắp. Anh không để ba mẹ con em phải khổ thêm một ngày nào nữa…”
Vy úp mặt vào ngực anh, nước mắt lặng lẽ rơi. Đôi vai gầy run lên trong vòng tay anh, nhưng lần này, cô không gạt bỏ nữa. Hai đứa trẻ cũng nhoẻn miệng cười, tay bé gái bấu vào áo Khánh, còn bé trai nép sát vào anh.
Chiều hôm ấy, buổi phát cơm từ thiện kết thúc, nhưng với Khánh, đó là ngày khởi đầu của một cuộc đời mới. Anh nhận ra, hạnh phúc không nằm ở khối tài sản khổng lồ, mà là khi trở về, có người vợ yêu thương và hai đứa con gọi anh là “ba” bằng tất cả niềm tin yêu thuần khiết nhất.