×
×

Tỷ phú gi/ả ngh/èo đi xe số họp lớp bị bạn bè c/ũ co/i th/ường

 

Chiếc xe số cũ rích dừng lại trước cổng nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố. Một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi bước xuống, mặc áo sơ mi trắng đã ngả màu, quần jean bạc màu và đôi giày thể thao mòn đế. Anh dắt xe vào lề, quay sang bảo bảo vệ:

“Cho tôi gửi xe, tôi vào dự họp lớp 12A1.”

Bảo vệ liếc anh từ đầu tới chân, nhướng mày đầy nghi ngờ, nhưng vẫn lặng lẽ gật đầu.

Anh là Hoàng – học sinh từng là “cái bóng mờ” trong lớp. Ít nói, gia cảnh nghèo, học lực trung bình. Mười lăm năm qua, không ai nghe tin tức gì về anh. Trong danh sách họp lớp, cái tên Hoàng xuất hiện cuối cùng, không có số điện thoại, không ảnh đại diện.

Bên trong phòng tiệc, mọi người đã gần như đầy đủ. Nam – chủ tiệc, cũng là giám đốc công ty bất động sản có tiếng – đang kể hài hước chuyện công ty mình xây resort ở Phú Quốc, ai nấy cười rôm rả.

Lúc đó, Hoàng bước vào.

Không ai nhận ra anh.

“Anh tìm ai vậy?” – Một cô gái trong nhóm bạn nữ hỏi, ánh mắt hơi khó chịu vì bị ngắt quãng.

“Tôi là Hoàng, học cùng lớp mình.” – Anh cười nhẹ.

Mọi ánh mắt đổ dồn về anh, im lặng trong vài giây, rồi bật cười rộ lên.

“Trời đất, Hoàng ‘bụi đời’ kìa! Tưởng mất tích rồi chứ!”

“Ủa mày làm gì vậy? Trông như bảo vệ đi lạc vô phòng tiệc á!”

Hoàng chỉ cười. Anh chọn bàn cuối, ngồi lặng lẽ. Không ai mời rượu, không ai hỏi han. Thậm chí, khi phục vụ bưng thức ăn lên, có người châm chọc: “Cho ảnh cái đĩa rau luộc, sợ ăn sơn hào hải vị không quen.”

Chỉ có Dương – lớp phó học tập cũ, giờ làm giáo viên – đến bắt chuyện đôi câu. Còn lại, tất cả đều dồn sự chú ý vào Nam – người thành đạt nhất lớp.

Một lúc sau, Nam đứng dậy, nâng ly rượu:

“Thay mặt ban tổ chức, cảm ơn mọi người đã đến. Mà tiện đây, tôi cũng xin giới thiệu, sắp tới công ty tôi sẽ hợp tác với một quỹ đầu tư lớn, tổng giá trị hợp đồng gần 300 tỷ. Đối tác là người rất kín tiếng, nhưng nghe nói cũng… từng học trường mình.”

Tiếng trầm trồ vang lên. Một số người bắt đầu đoán già đoán non. Hoàng vẫn ngồi im, nhấp ly nước lọc.

Đúng lúc đó, điện thoại của Nam rung. Anh nghe xong, mặt biến sắc. Rồi đứng dậy, hốt hoảng:

“Mọi người… mọi người cho tôi 5 phút. Tôi phải ra ngoài đón một người rất quan trọng. Là nhà đầu tư kia.”

Cửa phòng mở.

Người đàn ông mặc vest đen bước vào, theo sau là hai trợ lý. Gương mặt anh ta lạnh lùng, ánh mắt quét một lượt căn phòng. Rồi anh ta dừng lại, bước thẳng tới… Hoàng.

“Tổng giám đốc, chúng tôi đến trễ. Xin lỗi vì để anh chờ.”

Toàn bộ căn phòng chết lặng.

Nam từ ngoài bước vào, đứng chững lại khi thấy cảnh tượng đó. Miệng anh mấp máy, không nói nên lời.

Hoàng đứng dậy, nhẹ nhàng tháo kính. Lúc này, mọi người mới nhận ra – gương mặt ấy từng xuất hiện trong một bài báo kinh tế gần đây, kèm dòng tiêu đề: “CEO trẻ ẩn danh với thương vụ gọi vốn nghìn tỷ.”

Không ai nói gì. Chỉ có ánh mắt từ khinh thường chuyển thành sững sờ, rồi hoảng hốt.

Hoàng quay sang mọi người, giọng trầm ấm nhưng sắc lạnh:

“Tôi không định đến họp lớp. Nhưng tò mò xem, sau 15 năm, mọi người thay đổi ra sao. Tôi không trách ai từng coi thường tôi. Chỉ tiếc… người ta giàu lên, nhưng tâm vẫn nghèo.”

Anh quay sang Nam:

“Hợp đồng 300 tỷ, tôi định ký với công ty anh. Nhưng bây giờ, tôi nghĩ lại rồi.”

Nói xong, Hoàng quay lưng bước đi. Không khí trong phòng như đông cứng.

Dương lặng lẽ đi theo, hỏi nhỏ:

“Hoàng… có phải cậu cố tình…?”

Hoàng mỉm cười:

“Không cố tình. Chỉ là… muốn đi xe số một lần nữa. Nhớ lại những ngày từng bị coi thường, để biết mình đã đi được bao xa.”

Khi Hoàng ra khỏi nhà hàng, trời đã tối. Anh không vội lên xe. Đôi mắt nhìn xa xăm về phía dòng xe tấp nập, như đang tìm kiếm điều gì đó trong ký ức.

Phía sau, tiếng giày cao gót vang lên. Là Dương.

“Chờ đã.”

Hoàng quay lại. Dương đứng đó, không còn vẻ chững chạc của cô giáo dạy cấp ba. Cô chỉ là một người bạn cũ, chân thành, mộc mạc.

“Cậu giận à?” – Dương hỏi khẽ.

“Không. Chỉ thấy buồn.” – Hoàng đáp, mắt vẫn hướng ra đường. “Ngày xưa, người ta xem mình là rác rưởi. Giờ giàu lên, họ lại coi mình như vàng. Vậy rốt cuộc, giá trị của mình nằm ở đâu?”

Dương im lặng. Một lúc sau, cô cười buồn:

“Tớ thì vẫn vậy. Lương giáo viên ba cọc ba đồng. Nhà thì còn thuê. Lâu lâu đi dạy thêm để nuôi mẹ già. Nhiều lúc nghĩ, sống tử tế mà cứ nghèo mãi, cũng thấy chạnh lòng.”

Hoàng quay sang nhìn cô. Một cái nhìn khác với lúc trong phòng tiệc. Không còn khoảng cách, chỉ còn hai con người từng học chung, từng chia nhau ổ bánh mì buổi sáng năm nào.

“Tớ giúp cậu được.” – Hoàng nói. “Không phải bằng tiền, mà bằng cơ hội. Cậu muốn mở trung tâm dạy kỹ năng sống cho trẻ em nghèo, vẫn còn ấp ủ ý tưởng đó chứ?”

Dương tròn mắt:

“Sao cậu nhớ?”

“Vì cậu là người duy nhất từng chia cho tớ phần ăn trưa lúc tớ đói.”

Cô nghẹn lời.

Hoàng lấy trong túi áo ra một danh thiếp. Trên đó ghi: Hoàng Nguyễn – CEO, Quỹ Hạt Giống Tương Lai.

“Đây là quỹ riêng của tớ. Mỗi năm tài trợ cho 5 dự án xã hội. Nếu cậu sẵn sàng, chúng ta bắt đầu ngay tuần sau.”

Dương cầm lấy danh thiếp, tay run nhẹ. Nước mắt cô rơi, không vì món tài trợ, mà vì lần đầu tiên sau mười lăm năm, có người nhìn thấy giá trị thật sự của cô – không qua chức danh, không qua tiền bạc.

**

Vài tháng sau.

Một tòa nhà ba tầng nhỏ nằm trong con hẻm giữa thành phố mang tên: Nhà Hạt Giống. Trẻ em nghèo đến học miễn phí mỗi tối. Có lớp học kỹ năng, lớp vẽ, lớp nấu ăn. Dương đứng lớp mỗi ngày, luôn nở nụ cười.

Ngày khai trương, Hoàng xuất hiện lặng lẽ, ngồi ở hàng ghế cuối. Không vest, không trợ lý. Chỉ là anh – một người từng đi xe số, từng bị cười nhạo, và giờ… là người gieo mầm hy vọng cho những người bị lãng quên.

Trong khung cửa sổ nhỏ, hai đứa trẻ ríu rít nói với nhau:

“Chú kia là ai mà ai cũng chào?”

“Chú ấy từng là học sinh nghèo nhất lớp. Giờ là người giàu nhất… nhưng vẫn không quên mình từng nghèo.”

Câu chuyện của Hoàng không kết thúc bằng tiền bạc, mà bằng sự lựa chọn: Chọn làm người đáng nhớ, chứ không cần phải được nhớ vì giàu.

 

Related Posts

Lan Phương tiết lộ lý do đặc biệt khiến chồng Tây yêu chiều, chỉ cần làm đúng 1 việc mỗi ngày

“Không có ai hoàn hảo, mỗi người sẽ có điều khác biệt. Thay vì cố thay đổi nhau, chúng ta nên tìm cách hiểu và chia sẻ…

Người con bị đ/uổi ra khỏi nhà từ bé, trở về sau 20 năm giàu có

Cơn mưa chiều tầm tã trút xuống ngôi làng nhỏ ven núi, nơi có căn nhà mái ngói rêu phong, cũ kỹ như chính những ký ức…

Anh cả luôn là niềm tự hào của cả nhà. Nhưng trong một lần tai nạn, anh bị mất trí và thốt lên điều khiến cả gia đình sững sờ

Trong mắt cả gia đình, anh cả Hưng luôn là niềm tự hào không thể thay thế. Anh học giỏi từ nhỏ, thi đỗ trường đại học…

Người cha mất tích 20 năm bất ngờ quay lại khi con cái đã trưởng thành. Ai cũng xúc động, cho đến khi phát hiện ông…

Chiều mưa tháng Bảy, gia đình ông Quân đang quây quần bên bàn cơm thì cánh cổng sắt cũ kỹ bỗng vang lên tiếng cạch cạch. Người…

Bố tôi để lại một căn nhà cổ kỹ lưỡng dặn không được sửa, tôi phá lời, đào lên khu vườn thì thấy…

Bố tôi mất vào một ngày mưa xám xịt giữa tháng Chín. Ông để lại cho tôi một căn nhà cổ ở vùng ven thị trấn –…

SỰ THẬT về mố/i qu/a/n h/ệ của divo Tùng Dương với con riêng của vợ từng lỡ một lần đò, hơn 2 t/u/ổ/i

Trước khi đến với divo Tùng Dương, vợ anh từng lỡ dở một lần đò, có con riêng và hơn nam ca sĩ 2 tuổi. Vợ Tùng…