Tôi tên Nam, 28 tuổi, hiện là kỹ sư xây dựng. Sau nhiều năm vùi đầu vào công việc, tôi mới cho phép mình mở lòng với một cô gái tên Linh – dịu dàng, thông minh và sâu sắc. Tình cảm giữa chúng tôi tiến triển rất nhanh, và rồi Linh nói muốn dẫn tôi về nhà ra mắt bố mẹ.
Tôi hồi hộp chuẩn bị kỹ lưỡng, chọn một bó hoa và ít quà biếu. Linh bảo bố cô là người nghiêm khắc nhưng sống rất nguyên tắc, chỉ cần tôi thật lòng là đủ.
Chiều hôm ấy, tôi bước vào căn nhà khang trang nằm trong một con phố yên tĩnh. Mẹ Linh đón tiếp niềm nở, mời tôi vào phòng khách chờ bố cô xuống. Tôi vừa đứng dậy, tay còn cầm ly trà thì cánh cửa mở ra…
**Ông ta bước vào.**
Gương mặt ấy… tôi không bao giờ quên được.
Dù đã già đi, ánh mắt lạnh lùng, dáng người nghiêm nghị và giọng nói trầm vẫn không lẫn vào đâu được. **Chính là ông ta.** Người đàn ông năm xưa – giám đốc công ty xây dựng nơi bố tôi từng làm việc – người đã **vu cho bố tôi tội biển thủ công quỹ**, khiến ông bị bắt, gia đình tôi rơi vào cảnh khốn cùng.
Bố tôi sau đó được minh oan, nhưng khi ra tù, ông chẳng còn gì trong tay. Mẹ tôi vì quá uất ức mà lâm bệnh nặng. Tôi phải nghỉ học một năm để đi làm thuê. Gia đình tôi từ một mái ấm êm đềm trở thành chuỗi ngày đen tối không lối thoát.
Tôi chết lặng.
Tay tôi run lên, ly trà suýt rơi khỏi tay. Linh thấy vậy liền đến đỡ lấy, lo lắng hỏi:
– “Anh sao thế? Anh bị mệt à?”
Tôi nhìn ông – ông cũng nhìn tôi – ánh mắt ngạc nhiên chuyển sang dè chừng.
Tôi nuốt khan, cố lấy lại bình tĩnh, nhưng trong lòng như có lửa đốt.
Tôi rời khỏi căn nhà ấy mà đầu óc quay cuồng. Linh gọi điện, nhắn tin liên tục, nhưng tôi không đủ bình tĩnh để trả lời. Trong đầu tôi là hàng loạt ký ức ùa về – ánh mắt đau khổ của mẹ ngày bố bị bắt, những bữa cơm chỉ có cơm trắng chan nước rau, ánh mắt bạn bè khi thấy tôi làm phụ hồ năm lớp 11…
Tôi từng thề sẽ không bao giờ tha thứ cho người đàn ông đó. Nhưng bây giờ, số phận lại trêu ngươi khi đặt con gái ông ta – Linh – vào trái tim tôi.
Ba ngày sau, tôi hẹn gặp Linh ở một quán cà phê ven hồ. Tôi kể toàn bộ quá khứ, từng chi tiết đau đớn mà gia đình tôi phải chịu đựng.
Linh im lặng rất lâu. Cô ấy nhìn xuống ly nước, đôi tay run nhẹ:
– “Em không hề biết… Em xin lỗi… Nhưng… bố em… ông ấy… cũng không còn như trước đâu.”
Tôi ngẩng lên, ánh mắt dò hỏi. Linh rút từ túi áo một tờ giấy – ảnh chụp hồ sơ bệnh án.
– “Bố em bị ung thư giai đoạn cuối. Mấy tháng nữa… có lẽ…”
Tôi chết lặng.
Tôi bước đi, mà trong lòng giằng xé. Tôi không còn là đứa trẻ 10 tuổi bất lực ngày nào. Tôi đã trưởng thành, đã có thể tự quyết định cuộc đời mình.
Đêm đó, tôi về nhà, đứng trước bàn thờ bố. Nhìn di ảnh ông, tôi thì thầm:
– “Con đã gặp lại ông ta. Nhưng lần này… con sẽ không chọn thù hận. Con tin… bố cũng muốn con hạnh phúc.”
Ba tháng sau, tôi quay lại căn nhà năm ấy – không còn với tư cách một chàng trai đến ra mắt, mà là người đàn ông muốn khép lại quá khứ để bước tiếp tương lai.
Ông nhìn tôi, mệt mỏi nhưng vẫn giữ nét uy nghi cũ. Tôi cúi đầu, nhẹ giọng nói:
– “Cháu đến không phải để tính sổ… Cháu đến vì Linh. Và cũng vì cháu không muốn sống trong bóng tối quá khứ nữa.”
Lần đầu tiên, ông gật đầu. Im lặng, nhưng là một sự thừa nhận… và giải thoát.