Ngày ấy, khi Lâm gặp tai nạn lao động nghiêm trọng ở công trường, anh mất cả hai chân. Vừa tỉnh lại trong bệnh viện, việc đầu tiên anh hỏi không phải về cơ thể mình – mà là:
– Vợ tôi đâu? Con tôi thế nào?
Nhưng người vợ anh yêu thương – Hương – đã biến mất. Cô để lại mảnh giấy ngắn:
“Em xin lỗi. Em không thể sống một cuộc đời như thế này. Em cũng còn trẻ…”
Lâm không trách. Anh chỉ lặng lẽ lau nước mắt, ôm đứa con mới tròn 1 tuổi vào lòng, tập sống với chiếc xe lăn và gác lại ước mơ dang dở.
Hai mươi năm trôi qua, người đàn ông không chân ấy mở một tiệm sửa điện tử nhỏ. Tay nghề vững vàng, khách tin tưởng, đủ để cha con sống giản dị nhưng đàng hoàng. Cậu con trai – Bình – lớn lên trong tình yêu thương, học giỏi, ngoan ngoãn. Lâm không bao giờ nhắc đến mẹ của Bình. Với anh, quá khứ đã chết.
Cho đến một ngày…
Khi Bình tốt nghiệp đại học và được tuyển vào một công ty lớn, buổi lễ hôm đó, một người phụ nữ đứng ở cuối hàng ghế. Mắt bà rơm rớm, tay run run cầm bó hoa. Đó là Hương – người vợ cũ.
– Tôi… tôi chỉ muốn gặp con… – bà nghẹn ngào trước cửa nhà Lâm.
Lâm nhìn bà, ánh mắt không còn oán hận, chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo. Anh đẩy xe lăn vào trong, không nói gì. Bình là người mời mẹ vào.
Buổi tối hôm đó, ba người ngồi lại. Hương kể về những năm tháng khổ sở, lầm lũi đi làm thuê nơi xứ người, từng đổ vỡ, từng bệnh nặng. Bà chỉ muốn một cơ hội để nhận lỗi và bù đắp cho con.
Lâm nhìn con trai – giờ đã là một người đàn ông trưởng thành, anh gật đầu:
– Quyết định là ở con.
Bình im lặng. Một lát sau, cậu đưa cho mẹ bức ảnh chụp hai cha con những ngày cũ, bên xe lăn cũ kỹ, trong căn phòng trọ bé xíu.
– Mẹ có thể quay lại làm người thân. Nhưng cha – là người không bao giờ con muốn đánh đổi.
Vài tháng sau, Hương chuyển về sống gần nhà. Bà lặng lẽ chăm sóc hai cha con như một người thân từ xa, không chen vào, không đòi hỏi.
Và rồi, khi Lâm mất sau một cơn đau tim đột ngột, chính Hương là người cẩn thận vuốt mắt cho anh. Bà đứng lặng lẽ bên di ảnh, tay run run thắp nén nhang:
– Em xin lỗi. Em về trễ… nhưng em vẫn về.
Cuộc đời có những sai lầm không thể sửa, chỉ có thể học cách sống để không khiến nó lặp lại lần nữa. Còn tình yêu – nếu đủ bao dung – sẽ luôn để lại một chỗ cho người biết quay đầu.