Năm đó, Duy 32 tuổi, vừa kết hôn được một năm thì vợ anh, Linh, có thai đứa đầu lòng.
Linh nghén nặng, suốt ngày buồn nôn, mệt mỏi, mặt xanh như tàu lá. Cô không còn sức nấu ăn, dọn nhà hay nhắn tin ngọt ngào như thuở còn yêu. Mỗi lần Duy tan làm về, anh chỉ thấy vợ nằm co ro ôm bụng, chẳng buồn nói chuyện.
Duy bắt đầu thấy chán.
Trong đầu anh hiện ra suy nghĩ:
“Cô ấy là vợ, là mẹ của con mình. Nhưng cô ấy bây giờ… không còn là phụ nữ.”
Rồi anh quen Trang – một cô nhân viên mới thực tập ở công ty. Trang trẻ, đẹp, năng động và đặc biệt là rất biết cách chiều lòng đàn ông. Không mất nhiều thời gian, họ lao vào nhau như thiêu thân.
Lúc đầu, Duy tự trấn an:
“Chỉ là tạm thời. Vợ mình không thể cho mình cảm giác đàn ông, nên tìm chút giải khuây thôi. Mình vẫn là người có trách nhiệm.”
Nhưng chuyện “giải khuây” đó kéo dài gần 5 tháng. Anh bắt đầu về nhà ít hơn, lời nói với vợ cũng nhạt dần. Linh biết, nhưng im lặng. Có hôm cô đang bưng bát cơm, nghe Duy thì thầm trong điện thoại:
— “Anh nhớ em… Ừ, vợ anh giờ chỉ như cái bóng thôi. Còn em mới là người khiến anh thấy sống.”
Cô lặng lẽ đặt bát cơm xuống, vào phòng khóa cửa.
Ngày Linh chuyển dạ, Duy đang họp. Cô nhắn:
“Em vào viện rồi. Có thể sinh hôm nay.”
Duy xin phép rời họp, bắt taxi lao đến bệnh viện. Nhưng chưa tới nơi, điện thoại anh đổ chuông. Là Trang.
Giọng cô hoảng loạn:
— “Anh… em bị đau bụng. Máu ra nhiều quá. Em đang ở trước cửa bệnh viện X. Em… em cũng có thai… hơn 5 tháng rồi…”
Duy sững người. Bệnh viện X là nơi Linh đang sinh. Trong phút chốc, tim anh như bị bóp nghẹt. Anh không biết rẽ bên trái để vào phòng sinh, hay bên phải để tìm người tình đang hoảng loạn ngoài sảnh.
Cuối cùng, anh lao ra cửa. Và rồi — anh chết sững.
Trang đang đứng trước cổng bệnh viện, tay ôm bụng, mặt tái nhợt, bên cạnh là một chiếc vali.
Nhưng phía sau cô… là Linh, tay cũng ôm bụng, mặt mũi nhợt nhạt vì đau đẻ, đang vịn vào y tá, vừa ra khỏi xe cấp cứu.
Ba người – ba ánh mắt chạm nhau. Không một ai nói gì.
Trang nhìn thấy Linh. Mặt cô biến sắc. Linh không khóc. Cô chỉ nhìn Duy và nói đủ nghe:
— “Anh ra ngoài kịp lúc nhỉ. Không ai bỏ rơi ai cả. Chỉ là… giờ thì đủ rõ rồi.”
Rồi cô quay sang y tá:
— “Chị đưa em vào phòng sinh. Em không cần anh ấy.”
Hai giờ sau, Linh sinh con trai. Trang thì được đưa vào cấp cứu giữ thai, may mắn không sảy. Duy lang thang ngoài hành lang, giữa hai phòng bệnh, không dám vào bên nào.
Một tuần sau, Linh viết đơn ly hôn. Không đay nghiến, không oán trách. Chỉ một câu:
“Em tha thứ, nhưng không quên. Em chọn bình yên cho con.”
Trang thì mất liên lạc. Có người nói cô chuyển viện, rồi nghỉ việc luôn. Có người bảo, cô không giữ lại đứa bé. Không ai rõ. Chỉ biết, Duy mất tất cả – vợ, con, nhân tình, và cả cái gọi là “giải khuây” ngắn ngủi mà anh từng nghĩ là vô hại.
Ba năm sau, Duy lặng lẽ ngồi ở quán café cạnh trường mầm non, nhìn một người phụ nữ dắt bé trai bước ra cổng. Cậu bé cười rạng rỡ, ôm lấy mẹ. Người mẹ ấy – chính là Linh – nay đã rạng rỡ trở lại, sống bình thản, không oán giận.
Còn Duy, vẫn sống với câu hỏi:
“Giá như ngày đó, mình đủ trưởng thành để ở lại.”