Tiếng tụng kinh vừa dứt, quan tài vừa hạ huyệt, chưa đầy 30 phút sau, chị Hương đã bị chính gia đình chồng đứng trước mặt chỉ tay đuổi thẳng khỏi cổng biệt thự – nơi chị từng sống suốt 12 năm làm dâu.
“Chồng mày chết rồi, ở lại đây làm gì nữa? Đừng nghĩ có con là sẽ ăn chia được một xu!” – tiếng ông Hưng, anh trai chồng, gằn lên. Cạnh ông là bà Hòa – mẹ chồng, gương mặt lạnh lùng như đá.
Hương ôm con gái nhỏ – bé Nhi, nước mắt chưa kịp khô sau tang cha – đứng chết lặng. Vẫn còn mặc áo tang, hai mẹ con bị đẩy ra khỏi cổng lớn, sau lưng là tiếng đóng sập lạnh lùng. Bên chân là hai chiếc vali, ném xuống như rác thải.
Nhưng không ai biết, 30 phút sau, một cuộc điện thoại đã khiến cả dòng họ nhà chồng lật đổ địa vị mà họ vẫn nghĩ là vững như bàn thạch.
Một chiếc xe sang dừng trước cổng. Từ trong xe bước ra một người đàn ông đeo kính, mặc vest – luật sư riêng của chồng chị Hương. Trên tay ông là một tập hồ sơ được đóng dấu đỏ: di chúc của anh Hoàng – người vừa nằm xuống sáng nay.
Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, ông tuyên bố:
“Theo bản di chúc có chứng thực trước pháp luật cách đây ba tháng, toàn bộ tài sản bao gồm căn biệt thự này, ba công ty đang hoạt động và tài khoản ngân hàng trị giá gần 40 tỷ đồng… được anh Hoàng để lại cho vợ mình – chị Hương – và con gái. Những người còn lại không có quyền chiếm hữu, trừ khi được vợ anh Hoàng đồng ý chia sẻ.”
Cả dòng họ đứng chết trân. Ông Hưng – người vừa đuổi chị Hương đi – mặt tái mét, run rẩy cầm tay luật sư như cầu xin xác minh. Bà Hòa ngồi phịch xuống ghế, mắt mở to, không nói được lời nào.
Lúc này, chị Hương quay lại, đôi mắt đỏ hoe nhưng cứng rắn. Cô không khóc, chỉ nhẹ nhàng nói:
– “Tôi chưa từng nghĩ mình cần tài sản. Nhưng hôm nay, các người đã cho tôi biết… đâu là gia đình thật sự. Cảm ơn vì đã đuổi mẹ con tôi, để tôi biết mình nên bước đi như một người chủ, không phải như kẻ ăn nhờ.”
Người trong họ cúi đầu, có người quỳ gối xin lỗi. Họ không ngờ người phụ nữ họ từng xem thường, ghét bỏ, lại là người chồng cô yêu thương nhất tin tưởng đến phút cuối đời.
Còn bé Nhi – vẫn trong khăn tang – kéo tay mẹ hỏi nhỏ:
– “Mình không bị đuổi nữa phải không mẹ?”
Hương siết chặt tay con, mỉm cười đẫm nước mắt:
– “Không đâu con. Đây là nhà của chúng ta. Mẹ hứa, không ai có thể đuổi chúng ta thêm lần nào nữa.”
Cuộc đời đôi khi tàn nhẫn, nhưng công lý luôn có tiếng nói của nó – và đôi khi, cái giá phải trả cho sự nhẫn tâm… lại là chính sự tồn tại danh dự của cả một dòng họ.