Vợ chồng h/iếm m/uộn nuôi đứa trẻ bị b/ỏ r/ơi, 18 năm sau b/àng h/oàng khi biết thân phận của con…
Chị Mai lấy chồng năm 27 tuổi. Hai vợ chồng làm công chức, sống hiền lành, ai cũng quý. Nhưng mười năm trôi qua, họ vẫn chưa có con. Đi chạy chữa khắp nơi, tốn bao nhiêu tiền của, kết quả vẫn là tờ giấy siêu âm lạnh ngắt.
Một ngày mưa gió, chị Mai đi chợ sớm. Khi ngang qua bãi rác đầu xóm, chị nghe tiếng khóc yếu ớt. Linh tính mách bảo, chị chạy lại. Trong cái rổ nhựa cũ, một đứa bé đỏ hỏn đang co quắp, người tím tái vì lạnh. Không kịp nghĩ nhiều, chị ôm đứa bé vào ngực, chạy vội về nhà.
Chồng chị – anh Hưng – vừa nhìn thấy đứa bé đã sững người. Sau vài phút im lặng, anh khẽ thở dài: “Hay là… mình nuôi nó đi em.”
Chị Mai rơi nước mắt. Bao năm khao khát được nghe câu này, nhưng chị không ngờ lại trong hoàn cảnh thế này. Họ đưa bé trai đến bệnh viện, làm các thủ tục cần thiết rồi xin nhận nuôi. Họ đặt tên con là Minh – nghĩa là ánh sáng rực rỡ.
Minh lớn lên khỏe mạnh, ngoan ngoãn, học giỏi. Nhà nghèo nhưng cậu chưa từng đòi hỏi thứ gì. Mỗi lần ai đó xì xào “Con nuôi đấy”, Minh chỉ im lặng, cúi đầu, càng thương cha mẹ hơn.
18 năm trôi qua nhanh như gió. Minh đậu đại học y Hà Nội, cả xóm kéo đến chúc mừng. Hôm tiễn con lên thành phố, chị Mai dúi vào tay Minh mấy triệu đồng lẻ, nước mắt rưng rưng:
“Lên đó ráng học nghe con. Có khổ cũng ráng chịu. Đừng bỏ ngang uổng lắm.”
Minh nắm tay mẹ, cười hiền: “Con biết rồi mẹ.”
Một tháng sau, khi Minh đang đi học thì công an bất ngờ tìm đến phòng trọ. Họ hỏi cậu mấy câu về thân thế. Minh bối rối, chỉ biết nói mình là trẻ bị bỏ rơi được ba mẹ nuôi ở quê. Công an gật đầu, đưa cậu về trụ sở.
Tại đây, Minh thấy một người đàn ông lớn tuổi, tóc bạc trắng, mặc vest đắt tiền. Ông nhìn Minh, nước mắt lưng tròng. Người đó là Chủ tịch một tập đoàn lớn. Ông run giọng nói:
“Con… con giống y hệt mẹ con. Suốt 18 năm, ba tìm con khắp nơi.”
Minh chết lặng. Ông kể, năm đó vợ ông sinh non trong chuyến du lịch về miền Trung. Bà yếu, qua đời sau sinh. Con trai bị mất tích sau một tai nạn xe, khi người giúp việc đưa đi trốn. Bà ta sợ bị đổ lỗi nên bỏ rơi đứa bé rồi bỏ trốn. Ông đã thuê người tìm kiếm suốt 18 năm không từ bỏ.
Ngày hôm đó, báo chí đưa tin rầm rộ: “Thiếu gia tập đoàn X được tìm thấy sau 18 năm thất lạc.”
Minh được đón về thành phố. Biệt thự, xe hơi, tài sản… tất cả như giấc mơ. Nhưng Minh chỉ xin cha ruột một điều: “Cho con về quê gặp cha mẹ nuôi.”
Ngày chiếc xe sang đỗ trước sân, chị Mai và anh Hưng ngỡ ngàng. Minh chạy lại ôm chầm hai người. Cậu khóc:
“Cha mẹ ơi… con về rồi.”
Anh Hưng vỗ vai con trai, giọng run run:
“Con đi rồi, cha mẹ nhớ con lắm.”
Minh quay sang cha ruột: “Ba, đây là cha mẹ con. Không có họ, con không tồn tại được đến hôm nay.”
Chủ tịch tập đoàn rưng rưng, cúi đầu trước vợ chồng anh Hưng:
“Cảm ơn anh chị. Không có anh chị, tôi chẳng thể nào gặp lại con mình. Tôi xin phép… nhận anh chị là người thân, phụng dưỡng đến cuối đời.”
Ngày hôm ấy, xóm nhỏ rộn ràng. Người ta không bàn tán “con nuôi” nữa, mà chỉ thấy đôi vợ chồng già ngồi trước sân, mắt ngấn lệ nhưng lòng an yên. Họ đã nuôi một đứa trẻ bằng cả trái tim. Và giờ đây, đứa trẻ ấy không chỉ là ánh sáng của riêng họ, mà là ánh sáng chiếu rọi cả cuộc đời bao người.