Tòa án nhân dân quận sáng nay đông lạ thường. Cánh phóng viên đứng tụm năm tụm ba, xì xào:
– “Vụ ly hôn ồn ào của ông Lâm – chủ tập đoàn LTA đấy, vợ đến rồi kìa!”
Bước xuống từ chiếc taxi không biển doanh nghiệp, Ngọc – người vợ “không mấy khi lộ diện” của tỷ phú Lâm – khiến cả sảnh toà nín lặng.
Cô mặc một chiếc váy đỏ rực, gương mặt trang điểm nhẹ, tóc buộc cao đầy khí chất. Khác xa hình ảnh người phụ nữ tổn thương, đau khổ thường thấy trong các vụ ly hôn ồn ào, Ngọc bước vào với dáng vẻ tự tin, rạng rỡ… và bình thản.
Ông Lâm, lúc này vừa từ phòng làm việc đến, thoáng khựng lại khi nhìn thấy vợ mình. Ông cau mày, rồi nhíu mắt.
– “Cô mặc váy đỏ tới tòa làm gì?”
Ngọc quay sang, mỉm cười:
– “Tôi thấy màu này hợp với tâm trạng hôm nay.”
Lúc ấy, ông Lâm chỉ nghĩ vợ đang cố “làm màu” để chiếm lợi thế truyền thông. Nhưng rồi, những chi tiết nhỏ bắt đầu khiến ông thấy bất an: Ngọc không hề căng thẳng, không né tránh ánh mắt ông, thậm chí còn chủ động ký vào đơn với nụ cười nhẹ như trút được gánh nặng.
Khi thư ký tòa thông báo cả hai đã hoàn tất hồ sơ ly hôn, ông Lâm bước theo bản năng ra cổng chính để gọi xe, thì bất ngờ nghe tiếng người trợ lý hét lên từ điện thoại:
– “Chủ tịch! Có chuyện lớn rồi! Chị Ngọc đã bán toàn bộ cổ phần LTA đứng tên cô ấy – sáng nay vừa chuyển nhượng, giờ giá cổ phiếu lao dốc!”
Ông Lâm chết sững.
Vài phút sau, một tờ báo điện tử giật tít:
“Vừa rời tòa ly hôn, vợ cũ tỷ phú Lâm chốt đơn 500 tỷ cổ phần – ẩn số sau chiếc váy đỏ gây sốt!”
Thì ra, Ngọc không phải người phụ nữ yếu đuối như ông từng nghĩ. Suốt 10 năm bên nhau, ông để cô lùi vào hậu trường, chăm sóc con cái, còn mình lo “việc lớn”. Nhưng ông không biết rằng Ngọc đã lặng lẽ học đầu tư, quản lý tài sản riêng, và sở hữu 15% cổ phần công ty thông qua một chuỗi pháp nhân phụ.
Cái “váy đỏ” hôm ấy, không phải là ngẫu nhiên.
Đó là màu của kết thúc. Và cũng là màu của chiến thắng thầm lặng.
Ông Lâm đứng giữa sảnh toà, tay run run, cố gọi lại cho người từng là vợ mình, nhưng số máy đã ngoài vùng phủ sóng. Lần đầu tiên trong đời, vị tỷ phú ấy biết thế nào là “mất trắng” – mà không phải vì tiền.