Vợ đòi l/y h/ôn chỉ vì chồng đưa 2 triệu một tháng, tôi qu//át: “Bị liệ//t hả mà cần chồng nuôi?”, ai ngờ cô ấy…
Tôi năm nay 33 tuổi, làm quản lý kho cho một công ty logistics, lương tháng khoảng 17 triệu. Vợ tôi – Thu Hà – kém tôi 3 tuổi, làm kế toán cho xưởng gỗ gần nhà. Cưới nhau được 4 năm, chúng tôi có một bé gái gần 3 tuổi. Từ ngày sinh con, Thu Hà nghỉ làm hơn nửa năm, ở nhà chăm con nhỏ, sau mới đi làm lại.
Tôi tự thấy mình là người chồng có trách nhiệm. Mỗi tháng lĩnh lương, tôi đưa cho vợ 2 triệu, phần còn lại tôi đóng tiền học cho con, trả góp chiếc xe máy tay ga mới mua, trả nợ thẻ tín dụng, rồi chi tiêu xăng xe, tiếp khách. Tôi vẫn nghĩ mình như vậy là ổn. Vợ thì chỉ làm kế toán, lương hơn 6 triệu, chi tiêu trong nhà thì dùng vào tiền đó, tôi đâu có bắt cô ấy đóng góp gì nhiều.
Vậy mà tối hôm trước, khi tôi vừa đi làm về, Thu Hà bỗng đưa cho tôi một tờ giấy. Tôi nhìn thấy hai chữ “Đơn ly hôn” mà choáng váng.
– Em bị điên à? Ly hôn cái gì?
– Em mệt mỏi rồi. Mình sống với nhau mà em không thấy mình có chồng. Anh có bao giờ hỏi em cần gì, có thiếu gì không? 2 triệu một tháng anh đưa, em mua sữa cho con còn không đủ.
Nghe vợ nói, tôi nóng mặt quát lớn:
– Cô bị liệt hả mà cần tôi nuôi? Tôi cũng đi làm vất vả, đưa cho cô 2 triệu tiêu vặt là được rồi. Cô cũng đi làm, cũng có lương, sao phải than?
Thu Hà không khóc. Cô ấy chỉ lặng lẽ thu dọn quần áo, sắp xếp đồ của con vào vali nhỏ. Tôi thấy tức giận nhưng cũng sợ hàng xóm nghe thấy, nên hạ giọng:
– Thôi, đóng kịch đủ chưa? Bỏ đơn đi, mai tôi đưa thêm 1 triệu nữa.
Nhưng Thu Hà ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên quyết:
– Không cần nữa. Em không muốn sống một cuộc đời lúc nào cũng phải ngửa tay xin chồng từng đồng. Con không cần sống cạnh người cha chỉ biết nghĩ cho bản thân. Em đi, để anh thoải mái, khỏi vướng bận.
Nói xong, cô ấy kéo vali ra cửa. Tôi đơ người. Con gái tôi chạy theo níu váy mẹ, giọng thút thít:
– Mẹ ơi, mẹ đi đâu? Con ở với ai?
Thu Hà cúi xuống ôm con, giọng nghẹn lại:
– Con ở với mẹ. Mẹ xin lỗi con.
Tôi chưa bao giờ nghĩ cô ấy dám ly hôn. Trong mắt tôi, Thu Hà lúc nào cũng hiền lành, nhẫn nhịn, chỉ biết quanh quẩn nấu cơm, giặt giũ, chăm con. Tôi quát cô ấy chỉ để khẳng định quyền lực của mình, nhưng không ngờ cô ấy rời đi thật.
Tối đó, tôi ngồi ăn cơm một mình, căn nhà yên ắng lạ thường. Tôi mới thấy vắng tiếng con cười, không ai nhắc tôi thay đồ, không ai hỏi “Anh ăn cơm chưa?”. Tôi gọi cho Thu Hà nhưng cô ấy không bắt máy. Gọi cho mẹ vợ, bà chỉ thở dài:
– Nó về đây rồi. Nó khóc cả buổi, bảo con gái không có bố cũng được, nhưng không thể có một người bố keo kiệt, vô tâm.
Tôi thức trắng đêm. Tôi nhận ra, bao lâu nay tôi chỉ nghĩ đến bản thân. Tiền lương tôi tiêu gần hết, chỉ đưa vợ 2 triệu mà còn vênh váo. Tôi đâu biết con gái uống sữa gì, bao nhiêu tiền hộp, quần áo con ai mua. Tôi cũng chưa từng hỏi vợ đi làm có mệt không, ăn trưa món gì, đồng nghiệp có bắt nạt không. Tôi coi việc cô ấy làm, cô ấy kiếm được tiền là điều hiển nhiên, còn tôi là trụ cột gia đình, tôi phải có quyền lớn tiếng.
Sáng hôm sau, tôi xin nghỉ làm, chạy xe gần 100 cây số về nhà vợ. Tôi thấy Thu Hà đang phơi quần áo, con gái ngồi chơi đất bên cạnh. Thấy tôi, con bé reo lên:
– Bố ơi!
Nhưng Thu Hà thì lạnh lùng quay đi. Tôi tiến lại gần, khẽ nói:
– Anh sai rồi. Anh biết lỗi rồi. Về với anh nhé?
Cô ấy lau tay, ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt buồn bã:
– Muộn rồi anh ạ. Em không còn tin anh nữa. 4 năm hôn nhân, anh chưa từng coi em là vợ, chỉ là người ăn bám. Giờ em chỉ muốn sống yên ổn nuôi con. Anh không cần đưa tiền nữa đâu, cũng không cần phải nuôi ai cả.
Tôi nghe mà tim quặn thắt. Hóa ra, mất đi rồi mới hiểu mình đã từng có thứ quý giá đến thế nào.