Tôi gào lên giữa bãi đất trống bên bờ sông, nơi đội cứu hộ vừa tìm thấy vợ tôi – người phụ nữ đã hy sinh cả đời vì chồng vì con – nằm lặng lẽ, bất động, lạnh buốt… trong chiếc áo khoác cũ mà sáng nay chính tay tôi đưa cho cô ấy.
Sáng nay, cô bảo tôi:
– “Anh ở nhà trông con, em đi nhặt ít ve chai về bán, hôm qua mưa lớn trôi hết đồ cũ ở bến sông, chắc còn vớt được ít.”
Tôi cằn nhằn:
– “Trời còn chưa sáng, đi làm gì cho khổ.”
Cô cười, cái nụ cười hiền như mọi khi:
– “Khổ quen rồi. Có thêm chục ngàn cũng là tiền sữa cho thằng Bin mà anh.”
Thế rồi… cô đi. Và không bao giờ trở về.
Người ta nói, cô cố với tay vớt cái can nhựa giữa dòng nước xiết, trượt chân, ngã xuống. Không ai kịp cứu. Một tiếng động nhẹ giữa dòng sông, một người phụ nữ biến mất.
Đến trưa, khi người ta gọi điện báo tin, tôi còn nghĩ là nhầm người. Vợ tôi bơi giỏi lắm mà. Mới hôm qua, cô còn vừa cười vừa trách tôi làm cơm khê.
Vậy mà giờ đây, cô nằm đó. Nước rút, đất ướt, người đầy bùn, chẳng còn sức sống. Vẫn là gương mặt ấy, nhưng lạnh lẽo đến đau lòng.
Tôi quỳ xuống bên cạnh thi thể cô, khóc đến khản giọng. Tôi không biết nói gì, ngoài những câu vô nghĩa:
“Vợ ơi, nhà mình vừa sửa xong, mái tôn mới, chỗ ngủ ấm hơn rồi, sao em không về? Em nói muốn mua cái nồi cơm điện mới mà, sao em không đợi? Nhà cao cửa rộng em không ở, sao lại ra đây nằm đất thế này, hả em?”
Con tôi mới hai tuổi, chưa biết hết chữ “mẹ”, chỉ biết nhìn bức ảnh trên bàn thờ mà gọi: “Mẹ ơi…”