Chiều muộn ở làng chài ven biển, mùi muối mặn hòa quyện với tiếng sóng vỗ rì rào. Trong căn nhà nhỏ lợp tôn, Hạnh đang cặm cụi làm cá, đôi tay thoăn thoắt tách vảy, mổ bụng. Mùi cá tươi bám vào từng ngón tay, thấm vào áo, nhưng với Hạnh, đó là mùi của cuộc sống, của những ngày mưu sinh bên chồng, bên con.
Tùng, chồng Hạnh, vừa đi biển về, ném chiếc mũ cối lên bàn, nhăn mặt: “Trời ơi, nhà gì mà tanh rình! Em làm cá kiểu gì mà cả xóm ngửi thấy thế hả?” Hạnh ngẩng lên, cười nhẹ: “Cá tươi mà anh, tanh là đúng rồi. Để em dọn xong rồi nấu cơm.” Nhưng Tùng vẫn càu nhàu, giọng bực bội: “Tanh thế này ai mà chịu nổi. Em tắm rửa đi, đừng để mùi cá ám cả nhà!”
Lời nói của Tùng như mũi dao vô tình cứa vào lòng Hạnh. Cô lặng lẽ nhìn chậu cá trước mặt, nhớ những ngày đầu mới cưới. Khi ấy, Tùng từng nắm tay cô, cười rạng rỡ giữa chợ cá, nói: “Anh thích mùi cá trên người em, nó thật thà như biển.” Vậy mà giờ, mỗi lần cô làm cá, anh lại cau mày, chê bai. Hạnh không giận, nhưng lòng cô nặng trĩu. Cô tự hỏi, liệu có phải mình đã trở thành thứ quen thuộc đến mức nhàm chán trong mắt chồng?
Đêm đó, Tùng ngồi xem tivi, còn Hạnh lặng lẽ ra sân, nơi chậu cá vẫn còn đầy nước lẫn vảy. Cô nhìn đống cá, rồi bất ngờ làm một điều không ai ngờ tới. Hạnh nhấc cả chậu cá, đổ thẳng lên đầu mình. Nước cá lạnh buốt chảy xuống tóc, xuống áo, những mảnh vảy lấp lánh dính chặt vào người cô. Mùi tanh nồng nặc bốc lên, nhưng Hạnh không nhăn nhó. Cô đứng đó, ánh mắt kiên định, như thể đang tuyên ngôn điều gì.
Tùng nghe tiếng động, chạy ra, sững sờ nhìn vợ. “Hạnh! Em làm cái gì vậy trời?” Anh hét lên, nhưng rồi khựng lại khi thấy đôi mắt cô đỏ hoe, không phải vì tức giận, mà vì một nỗi đau âm ỉ. Hạnh nói, giọng bình tĩnh nhưng sắc lạnh: “Anh chê em tanh, chê mùi cá, vậy em để cả người em tanh luôn cho anh vừa lòng. Mùi này là mồ hôi, là công sức em làm vì cái nhà này. Nếu anh không chịu được, thì anh chịu được cái gì?”
Tùng đứng chết lặng. Anh nhìn Hạnh, người vợ mà anh từng yêu say đắm, giờ đứng đó, ướt sũng, đầy mùi cá, nhưng vẫn đẹp một cách lạ lùng. Anh chợt nhận ra, những lời vô tâm của mình đã làm tổn thương cô sâu sắc thế nào. Tùng bước tới, không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy khăn lau nước cá trên mặt Hạnh. “Anh xin lỗi,” anh thì thầm, giọng nghẹn lại. “Anh ngu ngốc quá. Mùi cá này… là mùi của gia đình mình, anh quên mất.”
Hạnh không nói gì, chỉ để Tùng lau từng giọt nước trên tóc cô. Đêm ấy, hai người ngồi bên nhau, giữa căn nhà vẫn thoảng mùi cá. Tùng nắm tay Hạnh, như ngày xưa ở chợ cá, và lần này, anh không buông ra.
Từ hôm đó, Tùng không còn chê bai mùi cá nữa. Thỉnh thoảng, anh còn lén lấy vảy cá dính trên áo Hạnh, cẩn thận cất vào một chiếc hộp nhỏ, như thể muốn giữ lại mùi vị của những ngày yêu thương. Còn Hạnh, cô vẫn làm cá, vẫn cười rạng rỡ, nhưng trong lòng cô biết, chồng mình đã hiểu, và đó là điều quý giá nhất.