Chúng tôi chia tay nhau cách đây sáu năm, vào một đêm mưa lạnh buốt như lưỡi dao. Không một lời níu kéo. Tôi biến mất khỏi thế giới của anh, mang theo một bí mật không ai hay biết.
Sáu năm sau, tôi gặp lại anh trong hành lang bệnh viện, nơi ánh đèn huỳnh quang vàng nhợt chiếu lên gương mặt mệt mỏi của tôi. Tôi ôm con trai trong tay, nó sốt cao suốt ba ngày không dứt. Áo tôi nhăn nhúm, tóc rối bù, khuôn mặt trắng bệch vì mất ngủ.
Anh đứng đó, mặc áo sơ mi trắng, vẫn cao ráo, sạch sẽ, và… đi bên cạnh một người phụ nữ xinh đẹp. Cô ấy cười, tay nắm lấy tay anh như sợ anh biến mất.
Tôi quay mặt đi, tim đau như bị bóp nghẹt. Anh cũng nhìn thấy tôi. Ánh mắt anh sững lại, rồi rơi xuống đứa bé đang gục đầu trên vai tôi. Một cái chớp mắt… rồi anh bước tới.
“Đây là… con em sao?” Giọng anh trầm và ngập ngừng.
Tôi gật đầu, không đủ sức để nói thêm lời nào. Cô gái kia cũng nhìn tôi, ánh mắt có chút nghi hoặc, nhưng lịch sự mỉm cười.
“Hai người quen nhau à?” cô ấy hỏi.
Anh không trả lời ngay. Đôi mắt vẫn dán vào đứa bé, như bị thôi miên. Bỗng cậu con trai sốt lả, mở mắt yếu ớt, nhìn thấy anh, lí nhí gọi: “Ba…”
Không khí như đông cứng lại. Tôi cứng người, muốn hét lên ngăn con lại nhưng không kịp.
Anh bàng hoàng.
Cô gái chết lặng.
Tôi chỉ muốn nuốt lại ba chữ đó, nhưng đã quá muộn.
Cô gái lùi lại một bước, đôi môi run run: “Anh… anh có con rồi? Với cô ấy?”
Anh không trả lời. Chỉ tiến đến gần, nhẹ nhàng chạm vào trán con trai. Nước mắt rơi xuống má cậu bé.
“Tại sao em không nói với anh?” Anh hỏi tôi, gần như thì thầm.
Tôi quay đi, cố gắng giữ bình tĩnh. “Vì lúc đó anh sắp đi du học. Vì anh nói tương lai là quan trọng hơn tất cả. Em không muốn trói buộc anh…”
Anh lắc đầu. “Anh tìm em khắp nơi khi quay về. Nhưng mọi dấu vết đều biến mất…”
Không ai nói gì thêm. Không gian chỉ còn tiếng bíp bíp của máy đo nhịp tim trong phòng cấp cứu bên cạnh.
Một tuần sau, tôi nhận được kết quả xét nghiệm ADN từ bệnh viện – là do một bác sĩ lạ mặt gửi đến, không đề tên.
Kết luận: Đứa bé… không phải con ruột của anh.
Tôi ngồi lặng người trong bóng tối, nhìn con trai đang ngủ ngoan. Và rồi nhớ lại ngày đó, khi tôi được bác sĩ thông báo mình mang thai. Tôi đã từng nghi ngờ… nhưng rồi cố gắng tin rằng con là kết quả cuối cùng giữa tôi và anh.
Thì ra tôi đã sai.
Nhưng điều khiến tôi ngỡ ngàng hơn cả – là anh đã biết điều đó từ lâu.
Tôi tìm thấy bức thư cũ trong túi áo khoác cũ mà anh từng gửi, chưa bao giờ mở. Trong thư, anh viết:
“Anh biết đứa bé không phải là máu mủ của anh. Nhưng nếu em muốn, anh vẫn sẽ là người cha của nó.”
Tôi cầm kết quả xét nghiệm ADN trong tay, lòng rối bời. Sự thật này — rằng con tôi không phải con ruột của anh — lẽ ra phải khiến mọi thứ rõ ràng. Nhưng lại càng khiến mọi thứ trở nên mơ hồ hơn bao giờ hết.
Tôi không dám gặp lại anh. Không phải vì sợ bị trách móc, mà vì… tôi sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng trong anh. Sợ rằng mọi điều đẹp đẽ vừa manh nha sẽ tắt ngúm khi sự thật phơi bày.
Thế nhưng, vài ngày sau, anh đến.
Không gõ cửa, không báo trước, chỉ đứng trước nhà tôi với túi đồ ăn, một hộp cháo nóng và bộ đồ chơi trẻ em cũ kỹ mà tôi nhận ra – chính là món đồ anh từng mua hồi đại học, lúc nói: “Sau này, con anh sẽ chơi thứ này đầu tiên.”
“Anh đến làm gì?” – tôi hỏi, giọng nhỏ hơn cả tiếng gió.
Anh không trả lời ngay. Đặt đồ ăn xuống, đi thẳng vào phòng khách, nơi con tôi đang chơi, rồi cúi xuống nhìn thằng bé. Nó ngẩng đầu lên, cười rạng rỡ: “Chú lại đến nữa hả?”
“Ừ. Nhưng chú không muốn làm chú nữa.”
Tôi sững người.
“Anh biết từ lâu rồi,” anh nói, quay lại nhìn tôi. “Hồi em mất tích, anh đã nhờ người tìm. Có lúc tưởng như đã từ bỏ… thì bác sĩ từng khám cho em năm đó vô tình nhắc đến chuyện em sinh con – mà không có người thân bên cạnh.”
Anh thở dài.
“Anh không cần xét nghiệm ADN. Anh chỉ cần biết thằng bé là con em. Thế là đủ.”
Tôi nghẹn lời. Nước mắt bắt đầu chảy.
“Em biết em đã sai. Em giấu anh. Em không chắc anh sẽ chấp nhận. Em nghĩ nếu anh biết nó không phải con anh, anh sẽ ghét em…”
Anh tiến lại gần, nhẹ nhàng lau nước mắt tôi như thuở còn yêu.
“Anh không quan tâm ai là cha ruột nó. Anh chỉ biết: em là người anh chưa bao giờ quên. Và thằng bé này… là gia đình mà anh đã chờ sáu năm trời.”
Tôi gục đầu vào vai anh, vỡ òa.
Một tháng sau, chúng tôi chính thức quen lại. Lặng lẽ, không ồn ào. Không rầm rộ đăng ảnh mạng xã hội, không khoe khoang tái hợp.
Chỉ là những buổi chiều đưa đón con đi học, tay trong tay qua những con phố nhỏ. Là tiếng cười vang lên trong căn hộ cũ kỹ, khi cả ba người cùng nhau ăn tối. Là giấc ngủ yên bình – khi tôi biết, lần này, anh sẽ không rời đi nữa.
Một ngày nọ, khi con tôi chơi trong sân, nó hỏi:
“Ba ơi, sau này con có thể làm anh hai không?”
Tôi và anh nhìn nhau – và cùng mỉm cười.