Lễ cưới của Tuấn và Hoa là một sự kiện được tổ chức rình rang, mặc dù mối quan hệ của họ bị nhiều người xung quanh đặt câu hỏi. Tuấn, một chàng trai 20 tuổi, đã kết hôn với Hoa, một người phụ nữ lớn tuổi hơn anh tận ba mươi tuổi. Sự chênh lệch tuổi tác đã khiến nhiều người không hiểu nổi lý do của cuộc hôn nhân này, đặc biệt là những người bạn của Tuấn. Họ cho rằng Tuấn quá trẻ để có thể hiểu rõ về cuộc sống vợ chồng và yêu một người đàn bà lớn tuổi như Hoa.
Dù vậy, Tuấn vẫn quyết định gắn bó với Hoa. Anh tin rằng tình yêu không có giới hạn, và Hoa là người mà anh thấy thực sự hiểu và quan tâm đến mình. Trước đám đông, họ trao nhau lời thề ước, và những ai đến dự đám cưới đều phải thừa nhận rằng họ trông rất hạnh phúc. Cả hai đã có khoảng thời gian yêu nhau dài và cuối cùng quyết định về chung một nhà.
Vào đêm tân hôn, Tuấn không khỏi hồi hộp. Anh tưởng tượng về những giờ phút ngọt ngào, lãng mạn, nhưng mọi thứ đã không diễn ra như anh hình dung.
Khi cả hai bước vào phòng tân hôn, Hoa cười nhẹ và bảo Tuấn ngồi xuống giường nghỉ ngơi, trong khi cô chuẩn bị mọi thứ. Tuấn nhìn vợ mình, cảm thấy có điều gì đó khác biệt, nhưng không thể xác định được là gì. Hoa đã cởi bỏ bộ váy cưới, và khi Tuấn nhìn thấy cô, anh nhận ra một điều: cơ thể Hoa không giống như những gì anh đã tưởng tượng.
Làn da của Hoa không còn vẻ trẻ trung và mịn màng như lúc mới gặp. Nó trở nên nhăn nheo và có dấu hiệu của tuổi tác nhiều hơn. Tuy nhiên, không phải vì Hoa trông già đi mà điều này khiến Tuấn cảm thấy sợ hãi. Mà là vì một cảm giác bất an đang dâng lên trong anh, như thể có điều gì đó không đúng. Anh nhìn vào đôi mắt Hoa, và một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.
Hoa ngồi xuống giường và nhìn Tuấn với ánh mắt sâu thẳm, như thể đang chờ đợi điều gì đó. Tuấn, dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn tiến lại gần vợ mình. Nhưng khi anh gần đến, một luồng khí lạnh bất ngờ bao trùm khắp phòng. Tuấn cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu, như thể một sức mạnh vô hình đang kéo anh xuống. Anh chợt nhận ra rằng mình không thể thở nổi, như thể có ai đó đang chặn hết không khí trong phòng.
Hoa đột ngột lên tiếng, giọng nói của cô có chút gì đó khác lạ, không còn sự dịu dàng như mọi khi.
“Anh cảm thấy sao? Có điều gì đó không ổn à?”
Tuấn cố gắng mở miệng để nói, nhưng không thể thốt ra lời. Anh hoảng sợ, cảm thấy thân thể mình như bị đóng băng.
Hoa đứng dậy, ánh mắt của cô trở nên sắc lạnh. “Anh không nhận ra sao? Anh không nhận ra tôi là ai sao?”
Tuấn nhìn Hoa, bối rối. Cảm giác bất an trong anh ngày càng gia tăng, nhưng anh vẫn không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ đến khi Hoa bắt đầu tháo bỏ lớp trang điểm và tóc giả, Tuấn mới chết sững.
Trước mặt anh không phải là một người phụ nữ lớn tuổi như anh tưởng, mà là một người phụ nữ trung niên, trông giống mẹ của anh hơn là vợ. Mái tóc dài của Hoa không phải là tóc thật mà là tóc giả. Làn da của bà ta không phải là làn da trẻ trung, mịn màng của một người phụ nữ mới ngoài ba mươi tuổi mà là làn da nhăn nheo, lão hóa của một người phụ nữ đã qua tuổi trung niên.
Tuấn không thể tin vào mắt mình, anh lùi lại vài bước, bàng hoàng. “Cô là ai? Cô… đã lừa tôi?”
Hoa nhìn Tuấn một lúc lâu, rồi thở dài. “Anh thực sự không nhận ra sao? Tôi là người đã chọn anh từ lâu rồi, Tuấn. Tôi không phải là một người phụ nữ bình thường. Tôi đã sống qua nhiều năm, nhưng tôi vẫn cần anh. Anh là người duy nhất có thể giúp tôi giữ lại sự trẻ trung.”
Tuấn không thể hiểu nổi những gì Hoa vừa nói. Anh hoảng loạn, gào lên: “Tôi không hiểu! Cô đã lừa tôi sao? Tại sao cô không nói sự thật cho tôi biết?”
Hoa bước lại gần, nhìn anh bằng ánh mắt kiên quyết: “Chúng ta có thể sống mãi mãi, Tuấn. Nhưng cái giá phải trả là anh phải trở thành một phần trong cuộc sống này của tôi. Anh không thể rời bỏ tôi.”
Tuấn lùi lại, không thể tiếp tục chịu đựng được nữa. Cảm giác bị lừa dối khiến anh không còn tỉnh táo. Anh nhìn Hoa, không phải với ánh mắt yêu thương nữa, mà là ánh mắt của một người bị phản bội, một người bị vướng vào một mối quan hệ đầy bí ẩn và sợ hãi.
Vào lúc đó, Tuấn quỳ xuống, không phải vì sự yêu thương, mà vì sự tuyệt vọng. Anh nhận ra rằng mình đã mắc vào một cái bẫy mà bản thân không thể thoát ra.