Bí ẩn trứng xanh nhà bà Tám
Nhà bà Tám ở cuối làng Cẩm Thủy, nơi con sông nhỏ lững lờ trôi, đã nổi tiếng bao năm vì đàn vịt hàng trăm con, cho trứng to, lòng đỏ vàng ươm. Dân làng ai cũng mê trứng vịt nhà bà, từ luộc, chiên đến làm bánh. Nhưng bốn tháng nay, cả làng xôn xao vì một chuyện kỳ lạ: trứng vịt nhà bà Tám bỗng dưng chuyển màu xanh lè, đập ra thì lòng đỏ xám ngoét, bốc mùi hắc khó chịu. Đàn vịt cũng lụi dần, cứ ba ngày lại có hơn hai chục con lăn ra chết, mắt đục ngầu, chân co quắp. Dân tình đồn đại đủ thứ: nào là nhà bà bị yểm bùa, nào là có kẻ ghen ghét hãm hại. Bà Tám, vốn tính cởi mở nhưng nay mặt mày lúc nào cũng đượm buồn, chỉ lắc đầu: “Tao nuôi vịt cả đời, có bao giờ thấy chuyện quái gở thế này đâu.”
Bà Tám không phải người mê tín. Dù dân làng xì xào, bà vẫn âm thầm tìm nguyên nhân. Bà kiểm tra thức ăn, nước uống, chuồng trại – tất cả đều bình thường. Bà gọi bác sĩ thú y từ huyện về, nhưng họ cũng bó tay, chỉ kết luận mơ hồ: “Có thể là một loại bệnh lạ.” Bà Tám không tin. Bà bắt đầu để ý những chi tiết nhỏ: dấu chân lạ quanh chuồng vịt, vài bao cám bị rạch, và cả tiếng động lạch cạch bên bờ sông vào nửa đêm. Bà nghi có kẻ phá hoại, nhưng ai? Và tại sao?
Dân làng chia phe. Một số người chỉ tay về lão Ba, chủ lò mổ ở đầu làng, vốn ghen tị vì bà Tám không bán vịt chết cho lò của lão. Số khác lại nghi cô Mến, người từng làm thuê cho bà Tám nhưng bị đuổi vì ăn cắp trứng. Thậm chí, có người còn thì thầm về cậu Hai, cháu họ bà Tám, vừa bỏ làng lên phố làm ăn nhưng hay về thăm bà vào dịp cuối tuần. “Thằng đó lươn lẹo, biết đâu nó muốn bà phá sản để chiếm miếng đất ven sông!” – bà con xầm xì.
Một sáng sớm, khi sương còn giăng mờ, bà Tám ra chuồng vịt như thường lệ. Lần này, bà để ý một mùi lạ thoang thoảng gần bể nước tưới cho vịt. Bà cúi xuống, thấy vài hạt bột màu trắng lẫn trong cỏ. Bà nhặt lên, ngửi thử, rồi gói cẩn thận vào khăn tay. Tự nhiên, bà nhớ ra: cách đây vài tháng, cậu Hai từng mang về tặng bà một thùng “thuốc bổ cho vịt”, bảo là mua từ thành phố, giúp vịt khỏe, đẻ sai. Bà vốn không dùng, cất trong kho, nhưng giờ nghĩ lại, bà thấy lạ: sao cậu Hai cứ hay lảng vảng gần bể nước mỗi lần về thăm?
Bà Tám lặng lẽ lấy mẫu bột trắng và vài quả trứng xanh mang lên viện nghiên cứu ở tỉnh. Một tuần sau, kết quả khiến bà chết lặng: bột trắng là một loại hóa chất công nghiệp, khi trộn vào nước sẽ gây ngộ độc mãn tính cho vịt, làm trứng đổi màu và dần giết chết chúng. Nhưng điều bất ngờ hơn cả: hóa chất này không chỉ có trong bể nước mà còn được tìm thấy trong thùng “thuốc bổ” cậu Hai tặng bà. Bà Tám run run cầm tờ kết quả, lòng đau như cắt. Cậu Hai, đứa cháu bà từng cưu mang, lại chính là thủ phạm.
Đêm đó, bà gọi cậu Hai về, đặt tờ kết quả lên bàn. Cậu ta tái mặt, lắp bắp chối tội, nhưng trước ánh mắt sắc lạnh của bà, cuối cùng cũng cúi đầu thú nhận. Hóa ra, cậu Hai nợ một món tiền lớn vì cờ bạc ở thành phố. Bọn cho vay ép cậu phải bán miếng đất ven sông của bà Tám để trừ nợ. Biết bà không đời nào bán, cậu ta nghĩ ra cách đầu độc đàn vịt, khiến bà phá sản, buộc phải bán đất. “Cháu chỉ muốn bà bán đất, không ngờ vịt chết nhiều thế…” – cậu Hai khóc lóc.
Bà Tám ngồi lặng, nước mắt chảy dài. Bà không báo công an, chỉ nói một câu: “Cút khỏi làng này, đừng bao giờ để tao thấy mặt mày nữa.” Cậu Hai bỏ đi trong đêm, còn bà Tám, dù đau lòng, bắt đầu vực lại đàn vịt. Dân làng dần quên chuyện trứng xanh, nhưng bà Tám thì không. Bà giữ tờ kết quả ấy trong tủ, như một lời nhắc nhở: ngay cả người thân nhất, cũng có thể giấu bí mật đen tối.