Hôm đó là sinh nhật lần thứ 60 của tôi. Tuổi này, tôi chẳng còn mong gì hơn ngoài sức khỏe và những khoảnh khắc vui vẻ bên gia đình. Con trai tôi, Minh, gọi điện từ sáng sớm, giọng hào hứng:
Mẹ, tối nay con mời mẹ đi ăn ở nhà hàng 5 sao, chỉ hai mẹ con mình thôi. Mẹ chuẩn bị đẹp nhé!
Tôi cười, nghĩ thằng bé này chắc muốn làm gì đó đặc biệt. Minh từ nhỏ đã chu đáo, nhưng lần này nó nhấn mạnh “nhà hàng 5 sao” làm tôi hơi tò mò. Cả ngày, tôi hồi hộp như cô gái trẻ chuẩn bị đi hẹn hò.
Đúng 7 giờ tối, Minh lái xe đến đón tôi. Nhà hàng nằm ở trung tâm thành phố, ánh đèn lung linh, không gian sang trọng đến mức tôi hơi ngại khi bước vào. Minh cười, kéo ghế cho tôi ngồi, rồi gọi món với sự tự tin của người đã lên kế hoạch kỹ lưỡng. Chúng tôi ăn uống, trò chuyện, cười đùa. Minh kể về công việc, về những dự định tương lai, còn tôi chỉ ngồi nghe, lòng ấm áp vì con trai mình đã trưởng thành.
Khi hóa đơn được mang ra, tôi liếc nhìn con số – hơn 5 triệu đồng. Tôi định rút ví, nhưng Minh nhanh tay đưa thẻ tín dụng cho nhân viên.
Mẹ, hôm nay là sinh nhật mẹ, để con lo! – Minh nói, giọng kiên quyết.
Tôi cười, không tranh cãi, chỉ bảo:
Thằng này, lớn rồi mà vẫn muốn làm mẹ cảm động à?
Bữa ăn kết thúc, Minh chở tôi về nhà. Vừa bước vào cửa, điện thoại tôi reo lên. Là Linh, bạn gái của Minh. Giọng cô ấy gấp gáp, gần như quát:
Bác ơi, ăn một bữa mà cũng để con trai mình trả tiền, bác không thấy bị tổn thọ sao? Mau chuyển lại tiền ăn đi!
Tôi sững người, không tin nổi những gì vừa nghe. Linh vốn là cô gái nhẹ nhàng, sao hôm nay lại nói chuyện kiểu này? Tôi cố giữ bình tĩnh:
Linh, bác không hiểu. Minh mời bác đi ăn sinh nhật, sao lại…
Bác không biết thật à? – Linh ngắt lời, giọng bực bội. – Minh vừa bị công ty cắt giảm, đang nợ ngập đầu đây! Cậu ấy vay nóng tiền để mời bác đi ăn, muốn bác vui. Bác mau chuyển lại tiền, không thì Minh khổ nữa đấy!
Tôi chết lặng. Minh nợ nần? Vay nóng? Thằng bé không hề nói gì, chỉ cười tươi suốt buổi tối. Tôi vội vàng gọi cho Minh, nhưng điện thoại tắt máy. Hoảng loạn, tôi chuyển ngay 5 triệu đồng cho Linh, kèm lời nhắn: “Bác xin lỗi, bác không biết. Có gì bác sẽ giúp Minh.”
Đêm đó, tôi không ngủ được, lòng như lửa đốt. Minh, đứa con trai tôi luôn tự hào, sao lại giấu tôi chuyện lớn như vậy? Tôi tự trách mình, lẽ ra tôi nên hỏi han nhiều hơn, để ý nhiều hơn.
Sáng hôm sau, Minh xuất hiện trước cửa nhà, mặt mày rạng rỡ. Tôi chưa kịp mở miệng hỏi thì nó đã cười lớn:
Mẹ, mẹ bị lừa rồi! Linh gọi mẹ hôm qua là do con với Linh cá cược đấy! Con bảo mẹ thương con lắm, chắc chắn sẽ chuyển tiền ngay nếu nghe Linh nói thế. Linh không tin, nên tụi con thử. Mẹ đúng là mẹ tuyệt vời nhất!
Tôi ngẩn người, rồi bật cười, vừa mừng vừa giận. Thằng nhóc này dám bày trò làm tôi lo gần chết! Tôi véo tai Minh:
Con với Linh giỏi lắm! Lần sau mà làm mẹ lo thế nữa, mẹ không tha đâu!
Minh cười, ôm tôi:
Thôi mà mẹ, sinh nhật mẹ vui là con mãn nguyện rồi. À, tiền mẹ chuyển Linh, tụi con để dành mua quà cho mẹ đây!
Cả nhà cười vang, nhưng trong lòng tôi vẫn còn chút bâng khuâng. Dù là trò đùa, tôi nhận ra mình cần gần gũi với Minh hơn, để không chỉ là những bữa ăn sang trọng, mà là những câu chuyện thật lòng giữa mẹ và con.