Ở một góc nhỏ của làng quê Cao Thượng, Bắc Giang, ánh nắng hè vàng rực chiếu qua những tán cây, trải dài trên con đường đất dẫn vào nhà anh Lài. Căn nhà nhỏ đơn sơ, tường vôi đã ngả màu thời gian, nhưng luôn rộn ràng tiếng cười của hai đứa trẻ – Minh và Lan, cặp song sinh học lớp 5. Anh Lài, người cha tảo tần, quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, đã dành dụm từng đồng bạc lẻ để mang đến cho hai con một món quà đặc biệt: chuyến đi chơi Hạ Long đầu tiên trong đời.
Hè năm ấy, sau những tháng ngày cặm cụi làm việc, anh Lài cuối cùng cũng cầm trong tay ba tấm vé tàu. Đôi mắt Minh và Lan sáng rực khi nghe bố kể về Vịnh Hạ Long – nơi có những hòn đảo xanh mướt, nước biển trong veo và cả hòn Trống Mái kỳ diệu mà các con chỉ từng thấy qua sách vở. “Bố ơi, hòn Trống Mái có thật không? Nó giống con gà không?” Minh tò mò hỏi, khiến anh Lài bật cười, xoa đầu con trai. “Đi rồi con sẽ thấy, đẹp lắm, không đâu sánh bằng.”
Ngày lên tàu, cả ba bố con dậy từ khi gà chưa gáy. Minh và Lan tíu tít khoe nhau chiếc ba lô mới, bên trong là vài bộ quần áo và mấy gói bim bim bố mua cho. Anh Lài, trong bộ áo phông cũ sờn, mỉm cười nhìn hai con, lòng tràn đầy hạnh phúc. Tàu rời bến trong ánh nắng sớm, sóng biển lấp lánh, và tiếng cười của hai đứa trẻ hòa vào tiếng gió. Minh chỉ tay ra xa, reo lên: “Bố ơi, nước xanh quá!” Lan thì ôm chặt tay bố, mắt không rời những hòn đảo trôi qua như trong tranh.
Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu. Chỉ mười lăm phút sau khi tàu nhổ neo, bầu trời đang trong trẻo bỗng tối sầm. Những đám mây đen ùn ùn kéo đến, gió rít mạnh, và mưa trút xuống như thác. Sóng bắt đầu đánh mạnh vào mạn tàu. Hành khách hoảng loạn, tiếng la hét vang lên. Anh Lài ôm chặt Minh và Lan, cố trấn an: “Đừng sợ, bố ở đây.” Nhưng sóng mỗi lúc một hung dữ, con tàu nhỏ bé chao đảo như chiếc lá giữa cơn bão. Rồi, trong một khoảnh khắc kinh hoàng, tàu lật úp.
Nước biển lạnh buốt tràn vào, cuốn theo tất cả. Trong cơn hỗn loạn, anh Lài chỉ kịp nắm tay hai con, kéo chúng vào lòng. Đôi mắt anh ánh lên sự tuyệt vọng nhưng vẫn cố hét lên: “Bám chặt bố!” Nhưng sóng biển không biết đến lòng cha. Cả ba bố con chìm vào dòng nước sâu thẳm, giữa Vịnh Hạ Long lộng lẫy mà giờ đây hóa thành định mệnh.
Tin dữ bay về Cao Thượng như một nhát dao cứa vào lòng làng quê. Cả xóm bàng hoàng, không ai tin nổi gia đình nhỏ ấy đã mãi mãi ra đi trong chuyến đi mà họ mong chờ nhất. Người ta tìm thấy chiếc ba lô của Minh trôi dạt vào bờ, bên trong vẫn còn gói bim bim chưa kịp mở. Bà con trong làng khóc thương, nhắc mãi về người cha tần tảo và hai đứa trẻ ngây thơ. Họ tổ chức lễ cầu siêu bên bờ sông, thả hoa đăng, cầu mong linh hồn ba bố con được yên nghỉ.
Nỗi đau không lời ấy mãi mãi khắc sâu trong lòng người ở lại. Hạ Long vẫn đẹp, hòn Trống Mái vẫn sừng sững, nhưng câu chuyện về anh Lài và hai con như một vết thương không bao giờ lành, nhắc nhở rằng hạnh phúc đôi khi mong manh hơn cả một con sóng.