Chuyện là có 1 anh tài xế gặp bé trai bán vé số gồi dưới gốc cây xà cừ ở gần đoạn đi vào khu Công Nghệ Số tỉnh Hậu Giang vào giữa trưa, thấy thương tài xế hỏi kêu ăn chưa thì cậu bé trả dạ con ăn rồi? Cho 500k, thì cậu bé từ chối nói rằng mua số mới lấy.
Mấy hôm sau gặp lại thì còn ế 16 tờ, tài xế đưa 200k thì cậu ngồi tính mãi, tài xế cho 40k cậu cũng không lấy. Lần tiếp theo cậu cũng như vậy, nhưng không bán nhiều vì sợ khách hết tiền. Mỗi lần tính tiền là núp ngồi ấn ngón tay và nghờ nghệch, khi bị hỏi đúng chưa và mặt tỏ rõ là không biết đúng hay sai.
Lần tiếp tài xế thương mua đồ chơi tặng, bé không lấy liền và chất vấn, cho con rồi vậy con chú lấy gì chơi? Mỗi khi gặp tài xế cậu bé luôn chủ động chạy tới xe và thân thiện, xong thò tay vào kính với đầu vào để hứng mát xe hơi giữa trưa, nhưng kêu lên ngồi chơi thì không dù rất muốn.
Cậu bé ấy tên Duy, 11 tuổi. Duy có cha mẹ nhưng vì hôn nhân đổ vỡ, cha ở nhà vợ mới, mẹ thì đâu không rõ, Duy ở với cô ruột, cô không chồng có 3 người con nữa, có 1 bạn lớn đi làm ở Bình Dương, nghĩa là cô ruột nuôi 2 em và Duy cả 3 đứa đều nhỏ với nghề vé số.
Vì không muốn một đứa trẻ như vậy thất học, anh Đức Anh đã ngỏ ý giúp cậu bé đi học và được cô ruột vui vẻ đồng ý. Không những anh Đức Anh muốn giúp Duy mà cả bà xã của anh và cậu con trai nhỏ cũng muốn giúp Duy. Một chuyện tựa như cổ tích xảy ra giữa đời thực. Vậy là chiều qua cả 2 gia đình xa lạ gặp nhau, chẳng còn khoảng cách xa lạ nữa.