Dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa hè, chị Linh, một người mẹ trẻ, đang tất bật dọn dẹp căn nhà nhỏ của mình. Đứa con trai hai tuổi, bé Minh, ngồi chơi ở góc phòng, nhưng bất ngờ, nó bắt đầu khóc thét lên, đôi mắt tròn xoe đầy hoảng sợ. Chị Linh vội vàng chạy đến, ôm con vào lòng, nhưng bé Minh vẫn không ngừng chỉ tay về phía thùng rác đặt gần cửa bếp, nước mắt giàn giụa.
“Làm sao vậy con? Có chuyện gì mà con khóc thế này?” chị Linh lo lắng hỏi, nhưng bé Minh chỉ khóc to hơn, tay vẫn không ngừng chỉ vào thùng rác. Lúc đầu, chị nghĩ có thể con trai nghịch ngợm và làm rơi thứ gì đó vào đó, nhưng khi kiểm tra, chị chỉ thấy vài vỏ trái cây, giấy gói bánh và mấy túi nilon cũ – những thứ bình thường không có gì đáng ngại. Tuy nhiên, thái độ của bé Minh khiến chị không khỏi bồn chồn. Nó không chỉ khóc, mà còn run rẩy, như thể vừa chứng kiến điều gì đó kinh hoàng.
Suốt cả buổi chiều, tình trạng ấy lặp lại. Mỗi khi bé Minh nhìn thấy thùng rác, nó lại khóc, đôi khi còn hét lên những âm thanh không rõ ràng, như muốn cảnh báo điều gì đó. Chị Linh bắt đầu cảm thấy rợn người. Là một người mẹ nhặt rác để kiếm sống, chị đã quen với việc nhìn thấy những thứ kỳ lạ, nhưng cách phản ứng của con trai khiến chị không thể làm ngơ. Đêm đến, khi bé Minh đã ngủ say, chị quyết định kiểm tra kỹ hơn.
Dưới ánh đèn pin yếu ớt, chị lôi từng thứ trong thùng rác ra. Vỏ chuối, giấy báo cũ, mấy mẩu thức ăn thừa… tất cả đều bình thường. Nhưng khi tay chị chạm vào một túi nilon đen kẹp sâu dưới đáy thùng, chị đột nhiên cảm thấy lạnh toát người. Túi nilon nặng hơn so với những gì chị tưởng, và khi mở ra, một mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Chị gần như hét lên khi nhìn thấy bên trong là một con búp bê nhỏ, nhưng không phải búp bê thông thường. Mái tóc của nó rối bù, mắt thì trắng dã, miệng há to như đang gào thét. Điều đáng sợ hơn cả là trên ngực búp bê có những vết cắt chi chít, đỏ tươi như máu thật, còn tay nó nắm chặt một mẩu giấy nhỏ.
Với tay run rẩy, chị mở mẩu giấy ra. Những dòng chữ nguệch ngoạc, như được viết vội vã, hiện ra: “Nếu không muốn mất con, hãy bỏ nó lại nơi cũ.” Tim chị như ngừng đập. Chị quay lại nhìn bé Minh, vẫn đang ngủ say trên giường, nhưng giờ đây, từng hơi thở của con như một lời nhắc nhở rằng có thứ gì đó khủng khiếp đang rình rập.
Chị Linh không dám ngủ suốt đêm đó. Sáng hôm sau, chị mang con đến nhà bà ngoại, còn mình thì âm thầm điều tra. Hóa ra, thùng rác kia không phải của nhà chị, mà là của hàng xóm – một người đàn ông lạ mặt vừa dọn đến cách đây vài tuần. Hàng xóm kể rằng ông ta thường đi vắng vào ban đêm và có những hành động kỳ dị, như nói chuyện một mình hoặc mang về những túi đồ bí ẩn. Chị Linh nghi ngờ ông ta liên quan đến lời đe dọa trong mẩu giấy, nhưng khi định báo cảnh sát, chị phát hiện camera an ninh trước nhà mình đã bị phá hủy từ bao giờ.
Từ đó, mỗi đêm, chị nghe thấy những tiếng thì thầm kỳ lạ vang lên từ ngoài cửa sổ, và bé Minh, dù đã ở nhà bà ngoại, vẫn tiếp tục chỉ tay vào khoảng không và khóc. Bí mật đằng sau con búp bê và người hàng xóm ấy vẫn còn là một bóng tối đáng sợ, và chị Linh biết, cuộc chiến để bảo vệ con trai mình mới chỉ bắt đầu.