×
×

Chị ta không những không cho anh tôi dùng tiền chữa trị cho tôi, mà còn trắng trợn v/u kh/ống

Kỳ nghỉ hè năm đó, cả nhà rủ nhau đi biển chơi. Đó là lần đầu tiên sau nhiều năm gia đình tôi – bố mẹ, anh trai, chị dâu và cháu trai – cùng nhau đi du lịch. Không khí rộn ràng, nụ cười ngập tràn. Ai cũng nghĩ đó sẽ là một kỷ niệm đẹp.

Không ngờ, thảm kịch ập đến bất ngờ. Khi mọi người đang vui đùa trên bãi cát, cháu trai tôi – thằng bé mới 6 tuổi, không ai rõ bằng cách nào – đã trượt chân rơi xuống vùng nước sâu. Tiếng hét thất thanh làm tôi quay đầu lại và khi nhìn thấy cháu đang chới với, tôi không nghĩ ngợi gì, lập tức lao xuống cứu.

Tôi bơi ra, cố giữ cháu nổi lên mặt nước, đẩy nó về phía bờ. Nhưng dòng nước xoáy cuốn ngược khiến tôi kiệt sức. Tôi chỉ kịp thấy cháu được người khác kéo lên, còn tôi thì chìm dần trong bóng tối.

Tỉnh dậy đã là ba tháng sau đó. Tôi sống, nhưng trong trạng thái thực vật.

Điều khiến tôi không ngờ nhất là sau đó, chị dâu – người từng khóc lóc van xin tôi dạy kèm cho cháu, người từng gọi tôi là “em trai tốt” – lại lật mặt. Chị ta không những không cho anh tôi dùng tiền chữa trị cho tôi, mà còn trắng trợn vu khống: “Nó tự nhảy xuống biển định tự tử, đừng để nó kéo cả gia đình xuống cùng!”

Anh tôi vốn luôn nhu nhược, bị chị ta lèo lái, đành ngậm ngùi để mặc tôi nằm viện công, không điều trị gì thêm.

Thế nhưng twist là: Tôi không hề là người thực vật. Tôi tỉnh táo từ tuần thứ hai sau hôn mê. Tôi nghe, tôi cảm nhận, tôi nhớ từng câu từng chữ họ nói trong phòng bệnh.

Tôi biết cả âm mưu của chị dâu – từ chuyện lén lấy tiền bảo hiểm nhân thọ của tôi, đến việc tạo dựng bằng chứng giả rằng tôi mắc bệnh tâm lý. Tôi biết lý do thật sự cháu tôi bị ngã xuống biển – không phải vô tình, mà là do chị ta đang tranh cãi lớn tiếng với anh tôi và không để mắt đến con.

Một năm sau, tôi được chuyển về nhà – vẫn giả bộ là người thực vật. Trong im lặng, tôi lên kế hoạch. Với sự giúp đỡ của cô điều dưỡng già, người đã chứng kiến mọi chuyện, tôi âm thầm thu thập chứng cứ, ghi âm, và viết nhật ký bằng phương pháp “mắt chớp theo bảng chữ”.

Đến ngày phiên tòa xử tranh chấp tài sản gia đình – khi chị dâu tưởng đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong – thì tôi “phục hồi thần kỳ”. Xuất hiện trước tòa, tôi vạch trần toàn bộ sự thật.

Twist cuối cùng? Hóa ra cả câu chuyện “tôi tỉnh lại và lật ngược thế cờ”… cũng chỉ là một giấc mơ. Tôi vẫn nằm đó, bất động, mắt nhắm nghiền. Nhưng người điều dưỡng già kia, người duy nhất tin tôi còn sống… vẫn ngày ngày đọc nhật ký tôi từng viết khi còn tỉnh táo. Bà thầm thì mỗi đêm:

“Cứ chờ đi, chị ta sẽ phải trả giá. Chị không cô độc đâu.”

Một giấc mơ – hay là một lời tiên tri sắp thành hiện thực?

Related Posts

Cậ-u b-/é ch-e/t đuối trong ao làng, nhưng cả làng mò 2 ngày đều không thấy x-/ác, cho đến khi mẹ cậu cầm chiếc áo đứng ở bờ ao

Chiều hôm đó, trời đổ mưa lâm râm, mây đen phủ kín bầu trời làng Đông. Một cậu bé 10 tuổi, tên Khang, bị trượt chân ngã…

Cụ bà trong làng qu;/a đ;/ời ở t;/uổi 100, tang lễ làm gấp trong đêm vì trùng với lịch cưới cháu, nào ngờ đến lúc đưa ra đồng

Cụ bà Nguyễn Thị Hợi, 100 tuổi, trụ cột tinh thần của dòng họ Nguyễn tại làng Đông Khê, vừa qua đời vào rạng sáng thứ Sáu….

Bảo Tín Minh Châu vi phạm loạt quy định

Công bố thanh tra về việc chấp hành chính sách, pháp luật trong hoạt động kinh doanh vàng tại Công ty TNHH Bảo Tín Minh Châu (Công…

Người dân sử dụng lòng đường để phơi lúa, rơm rạ

Việc phơi lúa ở trên đường tiềm ẩn nhiều nguy hiểm với người điều khiển xe. Người dân nên nắm được quy định mới nhất để tránh…

Đại gia 70 tuổi cưới cô gái 18 tuổi về làm vợ 2 để sinh con nối dõi

Ông Tâm, một người đàn ông 50 tuổi, tóc đã điểm bạc, nhưng dáng vẻ vẫn toát lên sự phong độ của một người từng trải. Là…

Giữa lúc cao trào nhất của đêm đ/ộng ph/òng thì sự cố xảy ra…

Ông Tâm, một người đàn ông 70 tuổi, tóc đã điểm bạc, nhưng dáng vẻ vẫn toát lên sự phong độ của một người từng trải. Là…