×
×

“Chị xin lỗi vì đã lừa dối em, nhưng chị chỉ muốn sống”

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào một tình huống như thế này. Câu chuyện bắt đầu từ một quyết định tưởng chừng đơn giản: hiến tủy để cứu một người xa lạ. Tôi, Minh Anh, 25 tuổi, một cô gái bình thường với công việc văn phòng ổn định, đã tình cờ được thông báo rằng mình phù hợp để hiến tủy cho một bệnh nhân bạch cầu. Người nhận là Hà My, một cô gái 24 tuổi, đang chiến đấu từng ngày để giành lại sự sống.

Tôi đồng ý ngay. Ai mà không muốn làm việc tốt, đúng không? Nhưng rồi, mọi thứ trở nên phức tạp hơn khi tôi gặp Phong – bạn trai của Hà My.

Lần đầu gặp Phong là tại bệnh viện, khi anh đến cảm ơn tôi thay Hà My. Anh cao ráo, giọng nói trầm ấm, và đôi mắt đầy cảm xúc khi nói về người con gái anh yêu. Tôi bị cuốn hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Phong kể rằng Hà My đã chiến đấu với bệnh tật hơn một năm, và anh luôn ở bên cô ấy, bất kể những ngày mệt mỏi nhất. Tôi cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của anh, nhưng đồng thời, một góc trái tim tôi bắt đầu rung động.

Những ngày sau đó, tôi và Phong liên lạc thường xuyên để chuẩn bị cho ca hiến tủy. Anh hay nhắn tin hỏi thăm, đôi khi còn gọi điện để chia sẻ về Hà My, về những ước mơ dang dở của cô ấy. Nhưng càng nói chuyện, tôi càng nhận ra mình không chỉ ngưỡng mộ tình yêu của họ, mà còn khao khát được đứng vào vị trí của Hà My. Tôi muốn được Phong nhìn bằng ánh mắt dịu dàng ấy, muốn được anh nắm tay, muốn được anh yêu thương.

Tôi biết mình sai. Nhưng trái tim không nghe lý trí.

Ngày phẫu thuật hiến tủy đến gần, tôi bắt đầu do dự. Ý nghĩ ích kỷ len lỏi trong đầu: nếu tôi không hiến tủy, nếu Hà My không qua khỏi, liệu tôi có cơ hội thay thế cô ấy trong trái tim Phong? Tôi ghét chính mình vì suy nghĩ đó, nhưng nó cứ bám lấy tôi, như một con quỷ thì thầm bên tai. Tôi bắt đầu tìm lý do để trì hoãn, viện cớ sức khỏe không ổn, cần thêm thời gian kiểm tra.

Phong nhận ra sự thay đổi của tôi. Một buổi chiều, anh hẹn gặp tôi ở quán cà phê gần bệnh viện. “Minh Anh, em có chuyện gì đúng không?” anh hỏi, ánh mắt đầy lo lắng. Tôi lắc đầu, cố nở nụ cười gượng gạo. Nhưng anh không dừng lại. “Hà My đang chờ em. Cô ấy đặt hết hy vọng vào ca phẫu thuật này. Nếu em có khó khăn gì, cứ nói với anh.”

Lời nói của Phong như một nhát dao. Tôi cảm thấy xấu hổ, nhưng đồng thời, sự ghen tị trong tôi lại trỗi dậy. Tại sao Hà My có được anh? Tại sao cô ấy, dù đang nằm trên giường bệnh, vẫn là trung tâm của thế giới này, còn tôi chỉ là một người qua đường?

Tôi đứng dậy, nói rằng mình cần thời gian suy nghĩ, rồi bỏ đi. Trong lòng tôi là một cơn bão. Tôi không muốn hiến tủy nữa. Tôi muốn giữ lấy cơ hội, dù biết rằng điều đó có thể khiến Hà My mất đi sự sống.

Đêm đó, tôi nhận được một tin nhắn từ Phong. Không phải lời trách móc, không phải cầu xin. Chỉ là một câu chuyện ngắn về Hà My. Anh kể rằng cô ấy từng mơ ước trở thành một họa sĩ, rằng cô ấy đã vẽ rất nhiều bức tranh về biển, dù chưa bao giờ được ra biển. Phong nói anh muốn đưa Hà My đến biển, sau khi cô ấy khỏe lại. “Cô ấy xứng đáng được sống, Minh Anh. Và anh tin em cũng nghĩ vậy.”

Tôi khóc. Lời nói của Phong đánh thức phần lương thiện còn sót lại trong tôi. Tôi nhận ra mình đã để ghen tuông và dục vọng che mờ trái tim. Hà My không chỉ là “người nhận tủy” – cô ấy là một con người, với những giấc mơ, những yêu thương, và cả một tương lai đang chờ đợi.

Sáng hôm sau, tôi đến bệnh viện, ký giấy đồng ý hiến tủy. Ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ. Hà My được cứu sống. Tôi không gặp lại Phong sau đó, chỉ biết qua tin nhắn rằng anh và Hà My đang lên kế hoạch cho chuyến đi biển đầu tiên của cô.

Twist bất ngờ:

Ba tháng sau, tôi nhận được một bức thư. Không phải từ Phong, mà từ Hà My. Trong thư, cô ấy cảm ơn tôi vì đã cho cô cơ hội sống, nhưng điều khiến tôi sững sờ là những dòng cuối cùng:

“Minh Anh, chị biết em đã do dự. Chị không trách em, vì trái tim con người đôi khi yếu đuối. Nhưng chị muốn em biết một sự thật: Phong không phải bạn trai của chị. Anh ấy là anh trai ruột của chị. Chị đã nhờ anh ấy đóng vai người yêu để em có động lực hiến tủy, vì chị biết em đã rung động với anh ấy. Chị xin lỗi vì đã lừa dối em, nhưng chị chỉ muốn sống.”

Tôi chết lặng. Hóa ra, tất cả những cảm xúc của tôi, những ghen tuông, những đau khổ, đều dựa trên một lời nói dối. Phong không yêu Hà My theo cách tôi nghĩ. Và tôi, trong cơn mê muội của mình, đã suýt lấy đi mạng sống của một cô gái vô tội.

Tôi gấp lá thư lại, lòng trống rỗng. Hà My đã tha thứ cho tôi, nhưng liệu tôi có thể tha thứ cho chính mình?

Related Posts

M:ải m:ê tung “liên hoàn cước” với tài xế xe công nghệ, anh Long nhận cái kết không ngờ

Chiều 18-6, Công an tỉnh Bình Dương đã ra lệnh bắt giữ người trong trường hợp khẩn cấp đối với Nguyễn Trọng Long (38 tuổi, ngụ Bình Phước)…

Linh về nhà, mặt mày hớn hở: “Chị thấy chưa? Mọi thứ đúng như kế hoạch!”

Hà Nội, một buổi chiều mưa lất phất. Linh, em gái tôi, ngồi thu lu trong góc phòng, mắt lấp lánh như vừa nghĩ ra một ý…

“Cô chuẩn bị tiền chưa? Đây là ông Thành, người mua nhà. Nếu cô không trả 3 tỷ, tôi bán nhà cho ông ta, giá 5 tỷ!”

Câu chuyện về căn nhà của Hiển Trâm ngồi bên hiên nhà, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng thanh thản của…

Ông Nhàn sữ/ng s/ờ, lần đầu tiên trong đời bị một cô gái trẻ “dạy dỗ” trước mặt mọi người

Ở một làng quê nhỏ ven sông, Hải là chàng trai hiền lành, nổi tiếng với nụ cười ấm áp và tình yêu dành cho cô gái…

hị tuyên bố rằng sau 100 ngày, mẹ và tôi phải rời đi, vì “nhà này giờ thuộc về chị.”

Bốn năm trước, anh trai tôi, Hùng, phát hiện mình mắc u não. Bác sĩ nói tiên lượng không tốt, nhưng anh vẫn kiên cường chiến đấu,…

Giá xăng dầu hôm nay (18-6): TRỜI ƠI đi đổ nhanh còn kịp, sao lại đến mức này?

Giá dầu thế giới tăng mạnh do căng thẳng leo thang tại khu vực Trung Đông. Trong nước, giá xăng dầu được điều chỉnh đồng loạt tăng….