Lan, con gái tôi, là niềm tự hào duy nhất của gia đình. Từ nhỏ, nó đã ngoan ngoãn, học giỏi, và luôn biết cách làm tôi vui. Khi Lan xin tôi vay 5 chỉ vàng để mở tiệm may nhỏ, tôi chẳng chút đắn đo. “Mẹ cứ yên tâm, con sẽ trả đủ, không để mẹ thiệt đâu,” Lan nắm tay tôi, mắt sáng rực. Tôi gật đầu, lấy số vàng tích cóp bao năm đưa cho con, chỉ mong nó có một tương lai ổn định.
Nhưng chồng tôi, ông Hùng, lại không nghĩ vậy. Ông vốn ít nói, sống khép kín, và từ ngày cưới nhau, tôi biết ông có một cậu con trai riêng tên Tài, từ mối tình cũ. Tài lớn hơn Lan vài tuổi, sống buông thả, ít khi về thăm cha. Tôi không phản đối sự tồn tại của Tài, nhưng cách ông Hùng âm thầm lo cho cậu ta luôn khiến tôi khó chịu. Vậy mà lần này, ông làm điều tôi không thể ngờ tới.
Một hôm, tôi nghe phong phanh Tài sắp cưới vợ. Tôi chẳng quan tâm lắm, nghĩ ông Hùng cùng lắm gửi vài triệu mừng cưới là xong. Ai ngờ, khi kiểm tra tủ vàng, tôi phát hiện 5 chỉ vàng tôi cho Lan vay đã biến mất. Tức tốc hỏi ông Hùng, ông lạnh lùng đáp: “Tôi lấy rồi. Tài cưới vợ, cần tiền lo đám cưới cho đàng hoàng.” Tôi sững sờ, máu nóng dồn lên đầu. “Ông lấy vàng của tôi cho con ông, vậy còn Lan thì sao? Nó đang chờ số vàng đó để nhập vải!” Ông Hùng chỉ nhún vai: “Lan là con chung, nó sẽ hiểu. Còn Tài, tôi phải có trách nhiệm.”
Tôi giận run người, nhưng chưa kịp làm gì thì Lan gọi điện về. “Mẹ ơi, con vừa nhận được lô vải, đẹp lắm! Con trả tiền hết rồi, mẹ không phải lo nữa.” Tôi ngớ ra, hỏi: “Tiền đâu ra mà con trả?” Lan cười: “Dạ, bố Hùng gửi cho con hôm qua, bảo mẹ đừng nói gì, cứ để bố lo.” Tôi quay sang nhìn ông Hùng, ông vẫn ngồi đó, mặt tỉnh bơ như không có chuyện gì.
Càng nghĩ càng thấy lạ, tôi quyết định điều tra. Hỏi thăm hàng xóm, tôi mới biết Tài không hề tổ chức đám cưới. Thằng bé thậm chí còn đang ở tận miền Tây, làm công nhân, chẳng có ý định cưới xin gì. Vậy số vàng đi đâu? Tôi tra hỏi ông Hùng, ông cuối cùng cũng khai thật, nhưng câu trả lời khiến tôi chết lặng: “Tôi không lấy vàng cho Tài. Tôi đưa nó cho chị Hai.”
“Chị Hai nào?” Tôi gằn giọng. Ông Hùng thở dài: “Chị Hai, người yêu cũ của tôi. Chị ấy bị bệnh nặng, cần tiền phẫu thuật. Tôi không muốn cô buồn nên mới nói dối là cho Tài.” Tôi bàng hoàng, không ngờ ông lại âm thầm dùng vàng của tôi cứu người cũ. Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó.
Đêm hôm sau, chuông cửa réo inh ỏi. Một người phụ nữ lạ mặt bước vào, tay cầm hộp gỗ nhỏ. Bà tự xưng là chị Hai, nhưng khỏe mạnh, không hề có vẻ vừa phẫu thuật. Bà đặt hộp xuống, nói: “Cảm ơn anh Hùng đã giúp tôi. Đây là thứ anh ấy nhờ tôi giữ, giờ tôi trả lại.” Mở hộp ra, tôi thấy không chỉ 5 chỉ vàng ban đầu, mà còn thêm 2 chỉ nữa, sáng lấp lánh. Chị Hai cười: “Anh Hùng bảo tôi dùng danh nghĩa bệnh tật để thử lòng cô. Nếu cô vì chuyện này mà bỏ anh ấy, anh ấy sẽ để tôi giữ số vàng. Còn nếu cô tha thứ, tôi phải trả lại, kèm thêm chút quà.”
Tôi quay sang nhìn ông Hùng, ông cúi đầu: “Tôi xin lỗi, nhưng tôi cần biết cô có thật sự chấp nhận quá khứ của tôi không.” Tôi không biết nên khóc hay cười. Hóa ra tất cả chỉ là một màn kịch, mà người bị lừa lại là tôi. Nhưng cái kết thật sự đến khi chị Hai rời đi. Lan bước vào, tay cầm giấy xét nghiệm ADN, thì thào: “Mẹ ơi, con vừa phát hiện… chị Hai mới là mẹ ruột của con. Bố Hùng nói con là con chung, nhưng thật ra con là con của bố và chị ấy.”
Tôi ngã quỵ. Hóa ra, số vàng không chỉ là thử thách cho tôi, mà còn là cách ông Hùng chuộc lỗi với quá khứ, với cả tôi và Lan. 7 chỉ vàng trên bàn giờ chẳng còn ý nghĩa gì, khi bí mật lớn nhất đã phơi bày.