×

Chuỗi vòng ngọc trai không chỉ là kỷ vật, mà còn là chiếc chìa khóa mở ra sự thật – và cả cánh cửa tự do cho tôi.

Tôi về làm dâu nhà bà ba năm, chưa một ngày được thảnh thơi. Chồng tôi, Minh, là con trai duy nhất, viên ngọc quý trong mắt mẹ anh – bà Hiền. Với bà, tôi chỉ như một kẻ chen chân vào gia đình họ, dù trước mặt Minh, bà luôn đóng vai người mẹ hiền hậu, quan tâm con dâu như con đẻ. Nhưng chỉ cần Minh quay lưng, bà trở lại đúng bản chất: một người phụ nữ quyền lực, kiểm soát tôi từng ly từng tí.

Sáng chủ nhật, tôi ốm, đầu nặng trĩu, nên dậy muộn. Vừa lê bước xuống cầu thang, tôi đã nghe tiếng bà Hiền từ phòng khách vọng lên, giọng ngọt lịm nhưng sắc lạnh như dao:
“Ngày xưa mẹ về làm dâu, chưa bao giờ dám ngủ đến giờ này đâu nhé!”

Tôi cắn răng, cố nén cơn tức. Ba năm qua, tôi đã quen với những lời bóng gió ấy. Nhưng hôm đó, mọi thứ vượt quá giới hạn.

Buổi chiều, tôi đang dọn phòng khách thì bà Hiền bước vào, tay cầm hộp gỗ đỏ, sắc mặt lạnh tanh. Bà mở hộp, giọng run run:
“Chuỗi vòng ngọc trai của mẹ đâu? Nó nằm đây từ hôm qua, giờ biến mất!”

Tôi ngớ người, lắc đầu: “Con không biết, con không lấy.”

Bà nhìn tôi, đôi mắt nheo lại, như thể đã định sẵn tội cho tôi:
“Cả nhà này chỉ có ba người. Không phải con thì là ai? Minh chắc chắn không lấy đồ của mẹ.”

Tôi cố giữ bình tĩnh, giải thích rằng tôi chỉ dọn bụi, không hề thấy chuỗi vòng đâu. Nhưng bà không nghe. Bà bắt đầu kể lể, rằng chuỗi vòng là kỷ vật của bà nội Minh, rằng tôi vô ơn, rằng tôi không xứng đáng ở cái nhà này. Tôi không chịu nổi, giọng cao lên:
“Mẹ đừng vu oan cho con! Con không phải kẻ trộm!”

Cuộc cãi vã to dần. Minh từ trên lầu chạy xuống, mặt đỏ gay. Chưa kịp hỏi rõ đầu đuôi, anh đã chỉ tay vào tôi, quát:
“Cô dám hỗn với mẹ tôi? Cô nghĩ mình là ai ở cái nhà này?”

Tôi chưa kịp mở miệng, một cái tát giáng xuống má tôi, nóng rát. Tôi sững sờ, nước mắt trào ra. Minh gầm lên:
“Ra khỏi nhà này đi, đừng hòng quay lại!”

Tôi đứng chết lặng. Ba năm, tôi nhẫn nhịn vì anh, vì gia đình này, vậy mà anh không hề cho tôi cơ hội giải thích. Tôi quay lưng, bước ra khỏi nhà, lòng đau như cắt.

Đêm đó, tôi tá túc ở nhà chị gái. Chị an ủi, nhưng tôi không thể ngừng nghĩ về chuỗi vòng ngọc trai. Tôi biết mình không lấy, vậy nó đã đi đâu? Một linh cảm kỳ lạ khiến tôi nhớ lại ánh mắt của bà Hiền khi bà mở hộp gỗ. Có gì đó… không thật.

Sáng hôm sau, tôi nhận được tin nhắn từ Minh:
“Quay về xin lỗi mẹ, tôi có thể tha thứ.”

Tôi cười nhạt. Tha thứ? Anh ta nghĩ tôi cần điều đó sao? Nhưng tôi vẫn quyết định quay lại, không phải để xin lỗi, mà để tìm sự thật.

Khi tôi bước vào nhà, bà Hiền đang ngồi trên sofa, tay cầm tách trà, dáng vẻ điềm tĩnh. Minh đứng bên cạnh, nhìn tôi với ánh mắt vừa giận vừa dè chừng. Tôi hít một hơi sâu, nói:
“Con không lấy chuỗi vòng. Nhưng con nghĩ con biết nó ở đâu.”

Bà Hiền nhướn mày, giọng mỉa mai: “Giờ lại bày trò gì nữa đây?”

Tôi không đáp, bước thẳng đến tủ đồ cổ trong phòng khách – nơi bà Hiền hay cất những món đồ quý giá. Tôi mở ngăn kéo bí mật mà tôi vô tình phát hiện khi dọn dẹp vài tháng trước. Bên trong, dưới lớp vải lụa, là chuỗi vòng ngọc trai, sáng lấp lánh.

Minh sững sờ. Bà Hiền tái mặt, tay run run làm rơi tách trà. Tôi quay lại, nhìn thẳng vào bà:
“Mẹ nói chuỗi vòng ở trong hộp gỗ. Nhưng con nhớ rõ, hôm qua mẹ đã lấy nó ra và cất vào đây. Mẹ cố tình đổ lỗi cho con, đúng không?”

Bà Hiền lắp bắp, cố chống chế: “Mẹ… mẹ quên… mẹ không cố ý…”

Nhưng Minh đã hiểu. Anh quay sang mẹ, giọng run rẩy: “Mẹ… tại sao mẹ làm vậy?”

Bà Hiền bật khóc, nhưng không phải vì hối hận. Bà gào lên:
“Tại vì nó không xứng với con! Mẹ chỉ muốn nó rời khỏi nhà này, để con có cuộc sống tốt hơn!”

Tôi lặng lẽ nhìn Minh. Anh cúi đầu, không dám đối diện với tôi. Tôi đặt chuỗi vòng lên bàn, nói:
“Anh muốn tôi ra đi, tôi sẽ đi. Nhưng lần này, không phải vì anh hay mẹ anh. Mà vì tôi xứng đáng với một cuộc sống tốt hơn.”

Tôi bước ra khỏi ngôi nhà ấy, lòng nhẹ nhõm. Chuỗi vòng ngọc trai không chỉ là kỷ vật, mà còn là chiếc chìa khóa mở ra sự thật – và cả cánh cửa tự do cho tôi.

Related Posts

Người vợ lặng lẽ chăm chồng thực vật suốt 6 năm trời, đến ngày anh tỉnh lại thì đùng đùng đi dẫn về nhà 1 cô gái xi;/nh đ//ẹp

Suốt 6 năm, Hạnh sống lặng lẽ như cái bóng. Ngày chồng cô – anh Quang – bị tai nạn và rơi vào trạng thái thực vật,…

“Mẹ tôi đã biết chú sống đơn giản và không bao giờ mong muốn vật chất. Nhưng bà ấy muốn chú có một sự lựa chọn khác”

Chú Ba sống một mình trong căn phòng trọ nhỏ bé ngay gần bến xe. Căn phòng chỉ vỏn vẹn chục mét vuông, với vách tôn ọp…

Chú xe ôm ngh:è:o nhận được món quà cuối đời từ bà Lan

Chú Ba sống một mình trong căn phòng trọ nhỏ bé ngay gần bến xe. Căn phòng chỉ vỏn vẹn chục mét vuông, với vách tôn ọp…

Chị gái c;/ắn răng nhường chồng giàu cho em gái út vì bị ‘bố mẹ ép’, 3 năm sau em gái sinh đôi quý tử tưởng phúc phần nhà giàu

Ngày đó, tôi – Hà – đã 28 tuổi, là nhân viên truyền thông trong một công ty lớn ở thành phố. Người yêu tôi – anh…

Chị dâu thất nghiệp nhưng vẫn đi làm bộ lông mày 12 triệu, con đ/ói khát chẳng có hộp sữa nào

Anh trai tôi cũng bất lực với cô vợ sống chẳng biết suy nghĩ. Từ trước đến giờ gia đình tôi luôn sống theo chủ trương tôn…

Đêm nào cũng thấy chồng đúng 3 giờ là bật dậy rón rén ra ngoài nghe điện thoại, tôi sinh nghi và phát hiện ra chuyện động trời…

Đã gần hai tháng nay, tôi bắt đầu mất ngủ. Không phải vì công việc hay con cái, mà vì chồng tôi – Hưng – người đàn…