Trong một con hẻm nhỏ ở Sài Gòn, nơi ánh đèn đường chỉ đủ hắt lên những mảng tường loang lổ, Linh – một cô gái 17 tuổi – bước đi với chiếc giỏ hoa trên tay. Mỗi ngày, Linh bán hoa dạo ở các quán nhậu, góc phố, kiếm từng đồng để nuôi giấc mơ học tiếp đại học. Dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt sáng nhưng đầy nét mệt mỏi, Linh vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, như thể đó là cách cô chống lại cái khắc nghiệt của cuộc đời.
Một buổi tối mưa lất phất, khi ánh đèn từ quán phở ven đường hắt ra ấm áp, Linh bắt gặp hai đứa trẻ ăn mày, một trai một gái, co ro dưới mái hiên. Đôi mắt chúng long lanh, không phải vì ánh đèn mà vì đói. Cậu bé, khoảng 7 tuổi, ôm chặt cô em gái nhỏ hơn, cố che cho em khỏi mưa. Linh dừng lại, lòng cô quặn thắt. Trong túi cô chỉ còn 50 nghìn đồng – tiền bán hoa cả buổi tối, đủ để cô ăn một bữa no hoặc mua một tấm vé xe về quê thăm mẹ cuối tuần. Nhưng nhìn hai đứa trẻ, cô không thể bước đi.
Linh tiến đến quán phở, gọi hai bát phở bò nóng hổi, rồi mang ra cho hai đứa trẻ. “Ăn đi, ấm bụng rồi ngủ ngon nhé,” cô nói, giọng dịu dàng. Cậu bé ngập ngừng, nhìn Linh như không tin vào sự tử tế ấy, nhưng cô em gái đã vội vàng cầm thìa, húp từng thìa nước dùng thơm lừng. Cậu bé quay sang Linh, lí nhí: “Cảm ơn chị… chị tốt lắm.” Linh chỉ cười, xoa đầu chúng rồi quay đi, chiếc giỏ hoa trên tay nhẹ hơn nhưng lòng cô nặng trĩu. Cô tự nhủ: “Mình còn khỏe, mai bán thêm là được.”
Một tuần sau, Linh vẫn tiếp tục công việc thường ngày. Buổi tối hôm ấy, khi cô đang đứng ở góc phố, một người đàn ông trung niên, ăn mặc giản dị nhưng toát lên vẻ đĩnh đạc, tiến đến. Ông hỏi mua một bó hoa, rồi bất ngờ nói: “Cô bé, có phải tuần trước cháu mua phở cho hai đứa trẻ ở quán bà Tư không?” Linh ngạc nhiên, gật đầu. Người đàn ông mỉm cười, kể rằng ông là khách quen của quán phở, đã chứng kiến hành động của Linh tối hôm đó. “Cháu không biết đâu, nhưng hai đứa trẻ ấy là cháu tôi. Chúng mất bố mẹ từ nhỏ, sống với tôi nhưng hay bỏ nhà đi vì tủi thân. Hôm đó, nhờ cháu, chúng mới chịu về nhà.”
Ông rút từ túi ra một chiếc phong bì, đưa cho Linh. “Đây là chút quà, không phải trả ơn, mà là vì tôi muốn cháu có cơ hội học hành tử tế, như cháu mơ ước.” Linh mở phong bì, bên trong là một khoản tiền đủ để cô đóng học phí cho kỳ đại học đầu tiên. Cô nghẹn ngào, định từ chối, nhưng người đàn ông chỉ nói: “Cứ nhận đi. Lòng tốt của cháu đáng giá hơn thế nhiều.”
Từ đó, Linh không chỉ tiếp tục bán hoa mà còn bắt đầu hành trình học tập với niềm tin mãnh liệt hơn vào lòng tốt. Hai đứa trẻ giờ đã ở bên người ông, thỉnh thoảng vẫn chạy ra góc phố, không phải để xin ăn mà để tặng Linh những bông hoa chúng tự hái, như một lời cảm ơn không lời.