Hà vẫn còn nhớ cái ngày cô đồng ý đi khách sạn với anh Minh, bạn trai U40 của cô. Đó là mối quan hệ đầu tiên của Hà sau khi cô bước sang tuổi 25, một người phụ nữ độc thân, tự lập nhưng luôn khao khát tình yêu. Minh lớn hơn cô gần hai mươi tuổi, chín chắn, ga lăng, và luôn biết cách khiến cô cảm thấy đặc biệt. Anh nói rằng anh yêu sự ngây thơ và trong sáng của cô, rằng cô khác hẳn những người phụ nữ khác anh từng gặp. Hà tin anh, bởi ánh mắt anh lúc nào cũng ấm áp, giọng nói trầm ấm như một bản nhạc ru ngủ.
Hôm ấy, Minh rủ cô đi ăn tối ở một nhà hàng sang trọng, sau đó anh đề nghị: “Chúng ta đi nghỉ ngơi ở khách sạn một đêm, thư giãn thôi, em không cần lo lắng.” Hà ngập ngừng, nhưng rồi cô nghĩ, nếu đây là bước tiến trong mối quan hệ, cô nên thử. Dù sao, cô cũng đã 25, không còn là cô gái ngây ngô nữa. Minh chọn một khách sạn 5 sao, phòng sang trọng với view thành phố lung linh. Hà cảm thấy hồi hộp, nhưng cũng có chút háo hức. Đây là lần đầu tiên cô bước vào một thế giới như vậy.
Khi họ vào phòng, Minh lịch thiệp như thường lệ, rót rượu vang, bật nhạc nhẹ. Hà ngồi trên sofa, tay nắm chặt ly rượu, tim đập thình thịch. Cô không biết phải làm gì tiếp theo, nhưng cô tin Minh sẽ dẫn dắt. Anh ngồi xuống cạnh cô, nhìn sâu vào mắt cô, và đột nhiên hỏi một câu mà cô không bao giờ ngờ tới: “Em có chắc chắn rằng em muốn làm điều này không? Vì nếu không, anh sẽ không ép buộc. Nhưng anh cần biết, em có thật sự yêu anh không, hay chỉ vì anh quá già so với em?”
Câu hỏi ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tim Hà. Cô điếng người, không phải vì sự bất ngờ, mà vì sự nghi ngờ trong giọng nói của Minh. Cô lặng người, ly rượu trong tay run rẩy. Cô nghĩ về tất cả những tháng ngày họ bên nhau – những buổi hẹn hò, những lời yêu thương, những món quà anh tặng. Cô luôn nghĩ rằng Minh yêu cô thật lòng, nhưng giờ đây, câu hỏi ấy khiến cô tự hỏi: Liệu anh có đang nghi ngờ cô? Liệu anh có nghĩ rằng cô chỉ ở bên anh vì tiền, vì địa vị, hay vì cô sợ cô đơn?
Hà cố gắng cười, nhưng giọng cô lạc đi: “Anh nói vậy là sao? Em yêu anh thật lòng mà.” Minh không đáp, chỉ nhìn cô, ánh mắt phức tạp. Rồi anh đứng dậy, đi ra ban công, để lại cô một mình trong căn phòng rộng lớn, lạnh lẽo. Hà cảm thấy như có gì đó trong cô vỡ tan. Cô không biết mình đã làm sai điều gì, hay tại sao một khoảnh khắc lãng mạn lại trở nên nặng nề đến vậy.
Đêm đó,Minh ngủ trên sofa, còn Hà nằm co ro trên giường, nước mắt lăn dài. Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy, Mi họ không nói với nhau thêm lời nào. nh đã đi khỏi, để lại một mẩu giấy: “Anh xin lỗi, có lẽ chúng ta không hợp. Anh cần thời gian suy nghĩ.”
Hà trở về nhà, tâm hồn tan nát. Cô không hiểu tại sao một câu hỏi lại có thể phá hủy mọi thứ. Nhưng vài tuần sau, cô phát hiện ra sự thật kinh hoàng: Một người bạn chung tiết lộ rằng Minh đã từng hỏi câu tương tự với hai người phụ nữ khác trước cô, và cả hai đều rời bỏ anh sau đêm đó. Hóa ra, đó không phải là sự nghi ngờ, mà là một cái bẫy – một cách để Minh kiểm tra tình cảm của người khác, và cũng là cách để anh tự bảo vệ mình khỏi nỗi sợ bị phản bội. Nhưng cái giá của sự nghi ngờ ấy là gì? Không chỉ là trái tim Hà, mà còn là những mảnh vỡ của một mối quan hệ vốn dĩ đã mong manh.
Kết thúc, Hà không còn liên lạc với Minh nữa. Cô khóa chặt trái tim mình, tự nhủ sẽ không bao giờ để ai bước vào một lần nữa. Còn Minh, có lẽ vẫn tiếp tục sống trong nỗi sợ hãi của chính mình, không bao giờ tìm thấy hạnh phúc thật sự.