Hôm ấy là một ngày nắng đẹp, không khí trong làng rộn ràng bởi lễ cưới của cô cháu gái út, Minh Thư. Bà Lan, người bà hiền hậu, đứng trước sân nhà, tiễn cháu gái về nhà chồng với lòng đầy lưu luyến. Minh Thư mặc áo dài đỏ thắm, nụ cười rạng rỡ bên chú rể, khiến ai nấy đều xúc động. Cả nhà quây quần, tiếng cười nói vang lên, nhưng trong lòng bà Lan có chút gì đó bất an, như thể một linh cảm mơ hồ.
Khi đoàn đưa dâu vừa rời khỏi cổng, một sự việc kỳ lạ xảy ra. Bát hương trên bàn thờ tổ tiên, vốn luôn được bà Lan chăm chút cẩn thận, bỗng nhiên bốc cháy. Ngọn lửa không lớn, nhưng khói nghi ngút, tỏa ra mùi hương kỳ lạ, không giống mùi nhang quen thuộc. Cả nhà hoảng loạn, xôn xao chạy tới. Chú chó Vàng, người bạn thân thiết của gia đình, vốn luôn hiền lành, đột nhiên sủa inh ỏi, đôi mắt long sòng sọc nhìn chằm chằm vào bát hương, như thể đang cố cảnh báo điều gì.
Bà Lan vội vàng dập lửa, nhưng trong lúc rối bời, bà nhận ra một điều kỳ lạ: tro trong bát hương không chỉ là tro nhang như mọi khi. Xen lẫn trong đó là một mảnh giấy nhỏ, cháy xém một góc nhưng vẫn còn đọc được. Bà run run nhặt lên, đôi mắt già nua nheo lại khi đọc những dòng chữ nguệch ngoạc: “Đừng để Thư đi. Bí mật nằm dưới cây đa đầu làng.”
Cả nhà sững sờ. Ai đã đặt mảnh giấy này vào bát hương? Và tại sao chú chó Vàng lại phản ứng dữ dội như vậy? Ông Tâm, người anh cả trong nhà, lập tức bảo mọi người giữ bình tĩnh. Ông quyết định chạy ra cây đa đầu làng, nơi từ lâu đã gắn liền với những câu chuyện kỳ bí của làng. Dưới gốc cây, ông đào lên một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, bên trong là một lá thư đã ngả vàng.
Lá thư kể về một bí mật động trời: nhiều năm trước, cha của Minh Thư, người đã mất từ khi cô còn nhỏ, không chết vì tai nạn như mọi người vẫn nghĩ. Ông đã phát hiện ra một âm mưu của gia đình nhà chồng Minh Thư, liên quan đến một món nợ khổng lồ và một bí mật đen tối về đất đai trong làng. Để bịt miệng, ông đã bị hại. Lá thư được viết bởi một người bạn cũ của cha Minh Thư, người đã cố cảnh báo gia đình nhưng không kịp. Ông ta giấu lá thư dưới cây đa, hy vọng một ngày nào đó sự thật sẽ được phơi bày.
Bà Lan bàng hoàng. Hóa ra, ngọn lửa trên bát hương không phải ngẫu nhiên. Chú chó Vàng, vốn luôn quấn quýt với cha Minh Thư khi ông còn sống, dường như đã linh cảm được điều gì đó. Có lẽ, chính linh hồn người cha đã dùng cách này để cảnh báo gia đình, ngăn cản cuộc hôn nhân nguy hiểm của con gái.
Không chần chừ, bà Lan gọi điện cho Minh Thư, yêu cầu cô quay về ngay lập tức. Đám cưới bị hủy bỏ, và sự thật về gia đình nhà chồng dần được phơi bày. Hóa ra, họ đã lên kế hoạch lợi dụng Minh Thư để chiếm đoạt mảnh đất cuối cùng của gia đình bà Lan, nơi ẩn chứa một bí mật về kho báu từ thời xa xưa.
Cả làng xôn xao trước sự việc. Chú chó Vàng, từ một con vật thân thiết, trở thành biểu tượng của sự trung thành và linh thiêng trong mắt mọi người. Còn bà Lan, từ một người bà hiền lành, giờ đây trở thành người hùng, bảo vệ cháu gái khỏi một âm mưu đen tối, nhờ ngọn lửa kỳ lạ và tiếng sủa inh ỏi của Vàng.