×

Người ở đầu dây nói rằng nhóm m:á:u của tôi không khớp với thông tin gia đình mà mẹ từng khai trong hồ sơ y tế hồi tôi còn nhỏ

Tôi tên là Vy, 22 tuổi, là con gái duy nhất của mẹ. Mẹ tôi là một người phụ nữ tảo tần, quanh năm lam lũ với gánh rau ngoài chợ để nuôi tôi khôn lớn. Cuộc sống của hai mẹ con chẳng giàu có gì—nhà nhỏ, bàn ghế cũ kỹ, bữa cơm chỉ có rau luộc với mắm, mẹ luôn dành cho tôi những điều tốt đẹp nhất trong khả năng của mình. Một đôi giày mới khi vào lớp 1, một chiếc cặp sách mẹ mua bằng tiền dành dụm cả năm, hay những đêm mẹ thức trắng vá lại áo đồng phục cho tôi. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu mẹ dành cho mình, cho đến ngày một sự thật động trời đập tan mọi niềm tin trong tôi.

Sự Thật Bị Đánh Thức

Hôm đó, tôi cùng nhóm bạn đại học tham gia một đợt hiến máu tình nguyện. Vốn chỉ là một hoạt động vui vẻ, tôi chẳng nghĩ gì nhiều. Một tuần sau, tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện. Người ở đầu dây nói rằng nhóm máu của tôi không khớp với thông tin gia đình mà mẹ từng khai trong hồ sơ y tế hồi tôi còn nhỏ. Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ nghĩ đó là một nhầm lẫn nhỏ, chẳng đáng bận tâm.

Tối đó, trong bữa cơm đạm bạc như mọi ngày, tôi kể lại chuyện này cho mẹ như một câu chuyện phiếm. “Mẹ ơi, hôm nay bệnh viện gọi con, nói nhóm máu của con lạ lắm, không giống mẹ khai hồi trước. Chắc họ nhầm gì đó!” Tôi cười, gắp một miếng rau bỏ vào miệng. Nhưng mẹ không cười. Đôi đũa trên tay mẹ rơi xuống đất, vang lên một tiếng “cạch” khô khốc.

Mẹ khựng lại, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt hoảng loạn. Tôi chưa từng thấy mẹ như thế. “Mẹ sao vậy?” tôi hỏi, nhưng mẹ chỉ lẩm bẩm một câu gì đó không rõ, rồi đứng bật dậy, đi thẳng vào phòng và đóng sầm cửa lại.

Tôi ngồi chết lặng giữa căn bếp nhỏ, bát cơm trước mặt nguội lạnh. Trực giác mách bảo tôi rằng, có điều gì đó rất không ổn.

Những ngày sau, tôi bắt đầu để ý. Mẹ tránh nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói trở nên gượng gạo. Sự nghi ngờ trong lòng lớn dần. Tôi quyết định tìm hiểu sự thật. Tôi bí mật lấy một sợi tóc của mẹ, mang đi làm xét nghiệm ADN cùng mẫu của mình.

Ngày nhận kết quả, tôi mở phong bì bằng đôi tay run rẩy. Dòng chữ hiện lên như một nhát dao: “Không có quan hệ huyết thống.”

Tôi đã bị trao nhầm từ khi mới sinh.

Cuộc Gặp Định Mệnh

Tôi không thể chấp nhận sự thật đó. Tôi điên cuồng tìm kiếm câu trả lời, liên lạc với bệnh viện nơi tôi ra đời, tra cứu hồ sơ cũ. Cuối cùng, họ giúp tôi kết nối với gia đình ruột thịt của mình—những người mà tôi chưa từng biết đến trong suốt 22 năm cuộc đời.

Một buổi chiều, chuông cửa nhà tôi reo lên. Tôi mở cửa, và trước mặt tôi là một người phụ nữ sang trọng, quý phái. Bà mặc một chiếc áo dài lụa thêu hoa, tóc búi cao, đôi tay đeo đầy trang sức lấp lánh. Bà hoàn toàn khác với mẹ tôi—người phụ nữ quê mùa với đôi tay chai sần và áo bạc màu.

Bà ta nhìn tôi, rồi bất ngờ lao đến ôm chầm lấy tôi, nước mắt giàn giụa. “Con gái của mẹ… Cuối cùng mẹ cũng tìm thấy con rồi!” Giọng bà nghẹn ngào, nhưng tôi chỉ đứng chết trân. Cảm giác xa lạ, lạnh lẽo bao trùm lấy tôi. Tôi không biết người phụ nữ này là ai, không cảm nhận được chút ấm áp nào từ cái ôm ấy.

Mẹ tôi—người đã nuôi tôi suốt 22 năm—đứng lặng lẽ ở góc phòng, đôi mắt đỏ hoe, tay siết chặt góc áo đến trắng nhợt. Tôi nhìn mẹ, rồi nhìn bà ấy, trái tim đau nhói như bị xé làm đôi.

Người phụ nữ giàu có đó giới thiệu mình là mẹ ruột của tôi. Bà kể rằng ngày tôi ra đời, một sai sót ở bệnh viện đã khiến tôi bị trao nhầm. Bà đã tìm kiếm tôi suốt bao năm, và giờ muốn đưa tôi về để bù đắp những tháng ngày tôi phải sống thiếu thốn. “Con xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn,” bà nói, giọng đầy tự tin.

Nhưng với tôi, điều đó có ý nghĩa gì khi tôi phải rời xa người mẹ đã hy sinh cả đời vì tôi?

Sự Thật Phũ Phàng

Sau nhiều ngày giằng xé, tôi quyết định thử đến sống với gia đình ruột thịt một thời gian. Tôi muốn biết sự thật về cội nguồn của mình, muốn hiểu xem cuộc sống “đáng ra tôi phải có” là như thế nào.

Nhà họ giàu có thật. Một căn biệt thự lộng lẫy với vườn hoa rộng lớn, nội thất sang trọng, và những bữa ăn đầy ắp món ngon mà tôi chỉ từng thấy trên tivi. Tôi có một người bố lịch lãm, một người anh trai tài giỏi, và cả những người hầu kẻ hạ sẵn sàng phục vụ. Nhưng tôi không thấy hạnh phúc.

Tôi lạc lõng giữa những con người xa lạ này. Người mẹ ruột mà tôi tưởng sẽ yêu thương tôi vô điều kiện lại lạnh lùng và hà khắc. Bà bắt tôi học cách đi đứng, ăn nói như một tiểu thư, ép tôi thay đổi để “phù hợp” với gia đình. “Con phải quên cái quá khứ nghèo nàn đó đi,” bà nói, giọng đầy áp đặt.

Nhưng điều khiến tôi sốc nhất là khi tôi phát hiện ra sự thật: tôi không phải đứa con duy nhất của bà. Họ đã có một cô con gái khác—người được nuôi nấng trong sự giàu sang suốt 22 năm qua, người mà họ xem là “con gái thật sự.” Cô ta xinh đẹp, tự tin, và được cả gia đình yêu quý.

Tôi chỉ là một sai lầm. Một sai lầm mà bà ta muốn sửa chữa để xoa dịu lương tâm. Trong lòng bà, tôi không bao giờ có thể thay thế được cô con gái kia. Và trong lòng tôi, cũng không ai có thể thay thế mẹ nuôi của tôi—người đã cho tôi một mái ấm thực sự.

Quyết Định Cuối Cùng

Một đêm nọ, khi cả căn biệt thự chìm trong im lặng, tôi thu dọn đồ đạc vào chiếc ba lô cũ kỹ—theo thói quen từ những ngày sống với mẹ. Tôi lặng lẽ bước ra cổng, gọi một chiếc taxi và trở về căn nhà nhỏ của mình.

Khi xe dừng lại trước con hẻm quen thuộc, tim tôi đập loạn nhịp. Đã gần một tháng kể từ ngày tôi rời đi. Tôi không biết mẹ có còn chờ tôi không, có còn muốn nhìn thấy tôi không.

Tôi đứng trước cửa, hít một hơi thật sâu, định gõ thì cánh cửa bật mở. Mẹ đứng đó, đôi mắt ngấn nước nhưng vẫn dịu dàng như ngày nào. “Về rồi à con?” giọng mẹ run run, như thể sợ tôi sẽ quay đi lần nữa.

Tôi lao vào vòng tay mẹ, bật khóc như một đứa trẻ. “Con xin lỗi, mẹ… Con sẽ không đi đâu nữa.”

Mẹ ôm tôi thật chặt, không nói gì, nhưng tôi cảm nhận được tình yêu trong từng cái vỗ vai nhẹ nhàng của mẹ.

Kết Thúc

Tôi không quan tâm mình mang dòng máu của ai. Tôi chỉ biết rằng mẹ—người phụ nữ tảo tần đã nuôi tôi lớn lên bằng cả trái tim—là gia đình duy nhất của tôi. Sự thật phũ phàng có thể làm tôi dao động, nhưng tình yêu của mẹ là điều không gì thay thế được.

Vài tháng sau, tôi trở lại trường đại học, tiếp tục ước mơ của mình. Mẹ vẫn ra chợ mỗi ngày, vẫn giữ thói quen để dành tiền mua cho tôi một món quà nhỏ vào dịp sinh nhật. Cuộc sống của chúng tôi không thay đổi, nhưng tôi đã học được một điều: gia đình không phải là máu mủ, mà là những người sẵn sàng hy sinh vì ta.

Và với tôi, đó mới là sự thật quan trọng nhất.

Related Posts

Tôi không phải là cô gái duy nhất anh ấy yêu, mà đúng hơn, tôi chỉ là kẻ thay thế

NGƯỜI THẾ THÂN Tôi và Minh yêu nhau được gần một năm. Chúng tôi gặp nhau tình cờ tại một tiệm sách cũ, khi anh giúp tôi…

Năm 18 tuổi, tôi h/y s/inh lấy ông già 50 tuổi để có tiền cho em trai ăn học

Hà vừa tròn 18 tuổi, đôi mắt trong veo như mặt hồ mùa thu, nhưng ánh sáng ấy đã sớm bị dập tắt bởi cái nghèo đeo…

Cố NSƯT Quý Bình có di nguyện cuối đời

 Chiều 6.3, gia đình của cố NSƯT Quý Bình công bố thời gian diễn ra tang lễ và cho biết sẽ không nhận phúng điếu. NSƯT Quý Bình. Ảnh: Đoàn phim….

Tôi tưởng chuyện chỉ dừng lại ở đó, nhưng đến tối tôi nhận được một tin nhắn từ một số lạ

Món Quà Ngày 8/3 Ngày 8/3 sắp đến, tôi mở ứng dụng ngân hàng, lưỡng lự vài giây rồi quyết định chuyển khoản. Ba triệu cho mẹ…

Hành trình chống chọi u:n:g th:ư n:ã:o của diễn viên Quý Bình

Vợ Quý Bình, doanh nhân Ngọc Tiền, cho biết sau hôn lễ cuối năm 2020, diễn viên đi Đức để phẫu thuật não lần đầu, chống chọi…

Tang lễ của diễn viên Quý Bình được quy định nghiêm ngặt

Theo cáo phó, lễ tang của nghệ sĩ Quý Bình sẽ được tổ chức tại Nhà tang lễ Quốc gia phía Nam (Phạm Ngũ Lão, quận Gò…