×

Hai mươi hai năm, ông lặng lẽ đi qua những cánh rừng, những ngôi làng cháy xém trong ký ức, tìm kiếm người đồng đội năm xưa

Trời đổ mưa tầm tã, những giọt nước lạnh buốt trượt dài trên khuôn mặt nhăn nheo của ông Tâm, một cựu chiến binh đã bước sang tuổi 70. Hai mươi hai năm, ông lặng lẽ đi qua những cánh rừng, những ngôi làng cháy xém trong ký ức, tìm kiếm người đồng đội năm xưa – Trung, người đã cứu ông trong một trận đánh ác liệt ở chiến trường Quảng Trị. Đôi chân ông giờ đây run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn cháy bỏng một lời hứa: “Nếu tao sống sót, tao sẽ tìm mày.”

Năm ấy, trong khói lửa mịt mù, Trung đã đẩy ông ra khỏi tầm đạn pháo, hét lên: “Chạy đi, Tâm! Sống mà nuôi con tao!” Một tiếng nổ vang trời, và Trung biến mất trong đống đổ nát. Ông Tâm sống sót, nhưng mang trong lòng một vết thương không bao giờ lành – sự day dứt vì đã không kéo được Trung cùng chạy. Ông tự nhủ, ít nhất phải tìm được hài cốt của Trung, để anh được về với quê hương, với đứa con gái bé bỏng mà anh chưa từng gặp mặt.

Hai mươi hai năm, ông lần mò từng manh mối. Những lá thư Trung viết cho gia đình, những lời kể của đồng đội cũ, những giấc mơ đứt đoạn về nụ cười của người lính trẻ. Ông đã tìm đến hàng trăm ngôi mộ vô danh, đào bới trong vô vọng, chỉ để rồi lại thất thểu ra về. Người ta bảo ông điên, nhưng ông không từ bỏ. “Trung vì tao mà chết, tao không thể để nó lang thang mãi,” ông lẩm bẩm, như tự an ủi chính mình.

Một ngày mưa tháng Tư, ông nhận được tin từ một người quen cũ: có một người đàn ông trung niên ở làng bên, tên Hòa, trông rất giống Trung, đang sống lặng lẽ với một cô con gái. Tim ông Tâm đập thình thịch. Có thể nào? Ông vội vã tìm đến, bất chấp cơn mưa xối xả làm đôi chân già nua trượt ngã trên con đường lầy lội.

Khi ông bước vào căn nhà nhỏ, người đàn ông tên Hòa ngẩng lên nhìn ông. Đôi mắt ấy, nụ cười ấy – giống Trung đến đau lòng. Ông Tâm run rẩy hỏi: “Anh… anh có phải là Trung không? Trung của tiểu đội 7, Quảng Trị năm 72?” Hòa lắc đầu, giọng trầm buồn: “Không, tôi là Hòa. Nhưng tôi biết ông là ai. Cha tôi đã kể về ông.”

“Cha anh?” Ông Tâm nghẹn lại, đôi tay run run nắm lấy vai Hòa. Hòa gật đầu, chỉ vào cô gái trẻ đang đứng nép sau cửa: “Đây là con gái tôi, tên Trung, đặt theo ông nội nó. Cha tôi… ông ấy không qua khỏi trận đánh năm ấy. Nhưng trước khi chết, ông ấy nhờ người nhắn lại với ông: ‘Đừng tìm tao nữa, Tâm. Sống cho tốt, và chăm sóc con tao nếu mày gặp nó.'”

Ông Tâm đứng chết lặng. Hai mươi hai năm, ông mải miết tìm kiếm một bóng hình đã hóa tro bụi, mà không biết rằng Trung đã gửi gắm đứa con gái cho ông qua lời trăng trối cuối cùng. Ông nhìn cô gái – đôi mắt trong veo giống hệt Trung – và chợt nhận ra: cô bé lớn lên mồ côi, không cha không mẹ, trong khi ông, người được Trung giao phó, lại mải chạy theo quá khứ, bỏ quên lời hứa sống sót để thay anh chăm sóc con.

Ông quỵ xuống, nước mắt hòa vào mưa, tiếng khóc bật ra nghẹn ngào: “Trung ơi, tao xin lỗi! Tao đã không làm tròn lời hứa với mày!” Hòa đỡ ông dậy, nhưng ông đẩy tay ra, ôm chầm lấy cô bé Trung, khóc như chưa từng được khóc. “Ông nội đây, con ơi… Ông tìm được con rồi…”

Cơn mưa vẫn rơi, cuốn trôi những ân hận muộn màng. Nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, tiếng khóc của ông Tâm vang lên như một bản hòa ca của sự đoàn tụ và nỗi đau, để lại trong lòng người nghe một khoảng trống không thể lấp đầy.

Related Posts

Thanh niên vừa ra tò bị mọi người xa lánh, s/ợ h/ãi

Hùng, một chàng trai 30 tuổi, vừa mãn hạn tù sau 5 năm thụ án vì tội trộm cắp. Hùng từng là một người hiền lành, nhưng…

Đêm ấy, trời tối đen như mực. H;/ải và bà Hư//ơng lé//n l//út rời khỏi nhà và chạy ra phía đầu làng

Hải, chàng rể tương lai, đứng trước gương, chỉnh lại bộ vest đen lịch lãm. Ngày mai, anh sẽ chính thức cưới Lan, cô gái hiền lành…

Trước ngày cưới 1 ngày, mẹ vợ và con rể ôm hết tiền bạc và trang sức bỏ trốn, nào ngờ chạy ra được khỏi làng thì gặp chuyện lớn…

Hải, chàng rể tương lai, đứng trước gương, chỉnh lại bộ vest đen lịch lãm. Ngày mai, anh sẽ chính thức cưới Lan, cô gái hiền lành…

Xác định th:ủ phạ:;m gây ch::áy rừ:;ng ở Quảng Binh đêm qua, thiệt hại “không có khả năng phục hồi”

Tối 12/4, lửa bùng lên từ một quả đồi ở Khe Mú, thị trấn Bình Liêu và đang lan rộng, 200 người được huy động chữa cháy…

Đã xác định nguyên nhân cháy rừng Bình Liêu – Quảng Ninh đêm qua, thiệt hại không thể tưởng tượng nổi

Tối 12/4, lửa bùng lên từ một quả đồi ở Khe Mú, thị trấn Bình Liêu và đang lan rộng, 200 người được huy động chữa cháy…

Quảng Ninh sáng nhất đêm qua, cận cảnh video gh:i l:ại của người dân

Đoạn vid:eo cận cảnh thảm họa cháy rừng ở Đại Yên, Bình Liêu Quảng Ninh tối qua: Theo đó ngọn lửa dữ nhấn chìm cả quả đồi…