Dưới ánh nắng nhạt dần của buổi chiều tà, khu chợ nhỏ bên sông tấp nập những tiếng rao và bước chân qua lại. Hoàng chủ của chuỗi khách sạn sang trọng, hiếm hoi lắm mới ghé qua nơi này. Anh chỉ định dừng chân mua ít rau củ tươi để tự nấu một bữa tối đơn giản, thoát khỏi những ngày dài ngập trong công việc và xa hoa. Trong dòng người đông đúc, ánh mắt anh vô tình lướt qua một cô bé gầy gò, tầm mười tuổi, đang ngồi bên gánh rau. Đôi tay nhỏ nhắn của cô bé thoăn thoắt xếp những mớ rau xanh mướt, miệng líu lo mời chào.
Hoàng tiến lại gần, định chọn vài bó cải thì bất chợt khựng người. Trên cổ cô bé, lấp ló dưới lớp áo cũ sờn, là một chiếc vòng cổ bằng bạc đã xỉn màu. Mặt dây chuyền hình giọt nước, khắc họa tiết hoa văn kỳ lạ, như một ký ức xa xăm ùa về trong tâm trí anh. Tim anh đập thình thịch, tay run run chỉ vào chiếc vòng. “Cháu… cháu lấy cái vòng này ở đâu vậy?” – giọng anh lạc đi, cố kìm nén sự hoảng loạn.
Cô bé ngẩng lên, đôi mắt trong veo ngạc nhiên: “Dạ, mẹ cháu cho cháu ạ. Mẹ nói đây là đồ gia truyền, từ lâu lắm rồi.”
Hoàng gần như không nghe rõ những lời tiếp theo. Anh vội hỏi: “Mẹ cháu đâu? Đưa chú đến gặp mẹ cháu ngay được không?” Cô bé ngập ngừng, nhưng trước sự nài nỉ đầy khẩn thiết của người đàn ông lạ mặt, cô gật đầu, dẫn anh qua những con hẻm ngoằn ngoèo của khu chợ.
Đến một căn nhà nhỏ lụp xụp cuối ngõ, cô bé gọi lớn: “Mẹ ơi, có chú này muốn gặp mẹ!” Một người phụ nữ trung niên, dáng vẻ khắc khổ, bước ra từ trong nhà. Gương mặt bà phờ phạc, nhưng đôi mắt lại sắc sảo, ánh lên nét gì đó quen thuộc khiến Hoàng gần như nghẹt thở. Anh nhìn chằm chằm vào bà, rồi lại nhìn chiếc vòng trên cổ cô bé, đầu óc quay cuồng.
“Chị… chị là Hương, phải không?” – Hoàng lắp bắp, nước mắt chực trào. Người phụ nữ sững sờ, tay run run buông rơi chiếc rổ trên tay. “Cậu… cậu là ai? Sao lại biết tên tôi?”
Hoàng lao tới, quỳ xuống trước mặt bà, giọng nghẹn ngào: “Chị Hương, em là Hoàng! Em trai chị đây! Hai mươi năm trước, chị mất tích khi đi hái rau ở cánh đồng ven sông. Mẹ khóc cạn nước mắt, bố bỏ nhà đi tìm chị mãi không về. Gia đình mình tan nát từ đó. Chiếc vòng này… là của mẹ đưa cho chị trước ngày chị mất tích mà!”
Hương đứng như trời trồng, đôi mắt đỏ hoe nhìn người đàn ông trước mặt. Ký ức ùa về như cơn lũ. Hai mươi năm trước, bà bị một nhóm buôn người bắt cóc khi đang hái rau. Sau bao lần trốn thoát thất bại, bà bị bán qua biên giới, lưu lạc khắp nơi, mất hết liên lạc với gia đình. Cuối cùng, bà được một người tốt bụng cứu giúp, lập gia đình, sinh ra cô bé này, nhưng quá khứ đau thương khiến bà không dám quay về, sợ gia đình đã không còn nhớ đến mình.
Hoàng ôm chầm lấy chị, khóc nức nở. “Chị ơi, em tìm chị bao nhiêu năm rồi. Em tưởng chị không còn trên đời nữa!” Hương cũng bật khóc, siết chặt em trai mà bà ngỡ đã mất mãi mãi.
Bất ngờ hơn cả, khi Hoàng đưa Hương và cô bé về căn biệt thự của mình, anh phát hiện ra một sự thật không tưởng: cô bé không chỉ là cháu gái anh, mà còn mang dòng máu của một gia tộc giàu có khác. Người chồng đã khuất của Hương, cha của cô bé, hóa ra là con trai một nhà tài phiệt từng bị thất lạc trong một vụ tai nạn thảm khốc. Chiếc vòng cổ không chỉ là kỷ vật của gia đình Hoàng, mà còn là chìa khóa dẫn đến một di sản khổng lồ mà không ai ngờ tới.
Từ một gánh rau bên chợ, Hoàng không chỉ tìm lại được chị gái mất tích 20 năm, mà còn mở ra một câu chuyện kỳ diệu nối liền hai gia tộc, thay đổi số phận của cả ba người mãi mãi.