Vân Ni và nhóm bạn thân từ thời đại học – Minh, Lan và Phong – đã háo hức lên kế hoạch cho chuyến du lịch ngắn ngày đến Hạ Long. Sau những tháng ngày bận rộn với công việc, cả nhóm muốn tìm lại chút ký ức tuổi trẻ, tận hưởng không khí biển cả và những trò chơi cảm giác mạnh. Trong số các hoạt động, trò tàu lượn siêu tốc tại công viên giải trí trên đảo là điểm nhấn mà ai cũng mong chờ.
Sáng hôm đó, trời Hạ Long trong xanh, nắng vàng rực rỡ. Cả nhóm cười nói rôm rả trên đường đến khu vui chơi. Vân Ni, cô gái luôn nhạy cảm và hay lo xa, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường khi nhìn thấy chiếc tàu lượn siêu tốc vươn cao giữa không trung. Những vòng xoắn 360 độ và đoạn dốc gần như thẳng đứng khiến cô hơi chùn bước, nhưng cô tự nhủ đó chỉ là cảm giác hồi hộp thông thường.
Khi cả nhóm xếp hàng để lên tàu, tiếng cười đùa của Minh và Phong vang lên, xen lẫn giọng Lan đang hào hứng quay video. Nhưng ngay khi họ chuẩn bị bước lên toa tàu, Vân Ni đột nhiên nắm chặt tay Lan, giọng run rẩy:
“Đừng lên! Tớ có linh cảm không ổn… Có gì đó không đúng!”
Cả nhóm ngạc nhiên nhìn cô. Minh, vốn là người lý trí, bật cười: “Trời ơi, Ni, cậu lại lo xa rồi! Tàu lượn này kiểm tra an toàn kỹ lắm, đừng sợ!” Phong gật đầu, còn Lan thì trêu: “Hay cậu sợ độ cao nên kiếm cớ hả?”
Nhưng Vân Ni kiên quyết lắc đầu, ánh mắt đầy lo lắng. “Tớ không biết giải thích thế nào, nhưng tớ thấy… nguy hiểm. Làm ơn, nghe tớ lần này đi!” Sự nghiêm túc trong giọng nói của cô khiến cả nhóm chùn lại. Dù không hoàn toàn tin, họ quyết định nhường bạn, bỏ qua lượt chơi và quay về khu ăn uống để chờ nhóm khác.
Chỉ vài phút sau, một tiếng rít chói tai vang lên từ phía tàu lượn. Cả nhóm quay lại, kinh hoàng chứng kiến một toa tàu trật ray ở khúc cua cao nhất, lơ lửng nguy hiểm trước khi hệ thống an toàn khẩn cấp kịp kích hoạt. Du khách hét lên hoảng loạn, nhân viên công viên vội vã chạy đến. May mắn, không ai bị thương, nhưng trò chơi bị đóng cửa ngay lập tức để kiểm tra.
Cả nhóm sững sờ. Minh lắp bắp: “Làm sao… làm sao cậu biết trước được, Ni?” Vân Ni không trả lời, chỉ ôm chặt lấy Lan, khuôn mặt vẫn còn tái mét. Cô cũng không hiểu vì sao mình có linh cảm đó, chỉ biết rằng nó mạnh mẽ đến mức không thể bỏ qua.
Tối hôm đó, khi cả nhóm ngồi quây quần bên bờ biển, Phong bỗng lên tiếng, giọng trầm hẳn: “Tụi mình có nhớ Hùng không? Cậu ấy… từng gặp tai nạn trên tàu lượn hồi năm nhất, đúng không?” Cả nhóm im lặng. Hùng, một người bạn thân khác của họ, đã qua đời trong một tai nạn tại công viên giải trí cách đây nhiều năm. Không ai nhắc đến chuyện đó từ lâu, nhưng ký ức đau buồn chợt ùa về.
Vân Ni khẽ nói: “Hôm qua, tớ mơ thấy Hùng. Cậu ấy đứng trước tàu lượn, nhìn tớ và lắc đầu. Tớ nghĩ… có lẽ cậu ấy đã cảnh báo tớ.”
Cả nhóm lặng đi, ánh mắt hướng ra biển, nơi ánh trăng lung linh phản chiếu. Không ai nói thêm gì, nhưng họ đều cảm nhận được một sự hiện diện vô hình, như thể Hùng vẫn đang ở đâu đó, âm thầm bảo vệ họ.