Hà Nội, một buổi chiều mưa lất phất. Linh, em gái tôi, ngồi thu lu trong góc phòng, mắt lấp lánh như vừa nghĩ ra một ý tưởng vĩ đại. Nó 22 tuổi, đang học năm cuối ngành ngoại ngữ, và từ lâu đã mơ về một suất du học châu Âu – giấc mơ mà gia đình tôi, với đồng lương công chức, không thể nào kham nổi. Nhưng Linh không bao giờ là kiểu người chấp nhận số phận. Nó luôn tìm cách, dù là điên rồ nhất.
“Lan, chị có tin em sẽ sang châu Âu mà không tốn một đồng nào không?” Linh nhếch mép, giọng đầy tự tin.
Tôi lườm nó. “Đừng có mơ. Học bổng thì mày không đủ điểm, còn đường nào nữa?”
Linh cười bí ẩn, rồi lôi từ túi xách ra một chiếc lọ nhỏ, bên trong là ba con sâu đông lạnh, được bảo quản cẩn thận. Tôi trợn mắt, cảm giác lạnh sống lưng. “Cái gì đây?”
“Chìa khóa vào nhà giàu,” Linh thì thầm. “Của một đại gia. Em nhặt được trong thùng rác khách sạn, sau một bữa tiệc kín. Đừng hỏi làm sao em có, dài dòng lắm.”
Tôi gần như hét lên. “Mày điên rồi! Làm gì với mấy thứ kinh tởm này?”
Linh bình tĩnh kể lại kế hoạch mà nó gọi là “con đường tắt”. Nó đã theo dõi một đại gia tên Hoàng Vũ, 35 tuổi, độc thân, giàu nứt đố đổ vách, chủ một chuỗi khách sạn 5 sao. Linh phát hiện ra lịch trình của anh ta, trà trộn vào một bữa tiệc, và bằng cách nào đó, lấy được ba con sâu đã qua sử dụng từ phòng VIP. Nó tin rằng, với công nghệ hiện đại, nó có thể dùng chúng để mang thai, rồi lợi dụng đứa bé để ép Hoàng Vũ cưới mình. “Mẹ quý nhờ con”, Linh nói, như thể đó là kế hoạch hoàn hảo.
Tôi cố ngăn cản, nhưng Linh đã quyết. Nó liên lạc với một phòng thí nghiệm bí mật, trả một khoản tiền lớn để thực hiện thụ tinh nhân tạo. Tôi chỉ biết cầu trời cho kế hoạch điên rồ này thất bại.
Hai tháng sau, Linh gọi tôi đến một quán cà phê sang trọng. Nó mặc váy đắt tiền, tóc uốn lọn, trông như một tiểu thư thực thụ. “Chị, em làm được rồi,” Linh cười rạng rỡ, tay chạm nhẹ vào bụng. “Em mang thai. Bây giờ chỉ cần gặp Hoàng Vũ, để anh ta biết sự tồn tại của đứa bé.”
Tôi chết lặng. “Mày gặp anh ta thế nào? Lỡ anh ta không chấp nhận thì sao?”
Linh nháy mắt. “Em có cách.” Nó đã sắp xếp để “tình cờ” va vào Hoàng Vũ tại một sự kiện từ thiện. Với vẻ ngoài xinh đẹp và câu chuyện được chuẩn bị kỹ lưỡng, Linh khiến anh ta chú ý. Nó không vội vàng tiết lộ cái thai, mà từ từ xây dựng mối quan hệ, chờ thời cơ chín muồi.
Ba tháng nữa trôi qua. Linh trở thành bạn thân của Hoàng Vũ. Anh ta, một người đàn ông lạnh lùng nhưng dần bị cuốn vào sự thông minh và duyên dáng của Linh. Đến một ngày, Linh quyết định tung chiêu cuối. Trong một bữa tối lãng mạn, nó lấy hết can đảm, nắm tay Hoàng Vũ và nói: “Anh, em có thai. Đứa bé là con anh.”
Hoàng Vũ sững sờ, nhưng không nổi giận như Linh lo sợ. Anh ta trầm ngâm, rồi gật đầu. “Nếu là con tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Anh ta yêu cầu xét nghiệm ADN ngay sau khi đứa bé ra đời.
Linh về nhà, mặt mày hớn hở. “Chị thấy chưa? Mọi thứ đúng như kế hoạch!” Tôi vẫn lo lắng, nhưng không thể phủ nhận Linh đã đi được một chặng đường dài với kế hoạch điên rồ của nó.
Ngày Linh sinh con, cả gia đình hồi hộp chờ kết quả xét nghiệm. Hoàng Vũ đích thân đến bệnh viện, mang theo đội ngũ bác sĩ riêng. Linh ôm đứa bé, một cậu nhóc kháu khỉnh, trong lòng ngập tràn hy vọng. Chỉ vài giờ sau, kết quả được công bố.
Hoàng Vũ bước vào phòng, ánh mắt lạnh như băng. Anh ta đưa tờ giấy xét nghiệm cho Linh. “Đứa bé không phải con tôi.”
Linh tái mặt, lắp bắp: “Không thể nào… Em… em lấy từ chính anh mà!”
Hoàng Vũ nhếch môi, giọng trầm trầm. “Cô nghĩ tôi không biết kế hoạch của cô sao? Tôi đã phát hiện ra cô theo dõi tôi từ lâu. Tôi cố ý để cô lấy được mấy thứ đó, nhưng cô không biết một điều: Tôi bị vô sinh từ nhỏ. Không bao giờ có chuyện tôi có con.”
Linh sụp đổ. Tôi đứng bên cạnh, không biết nên thương hay giận em mình. Hoàng Vũ quay lưng bước đi, nhưng trước khi rời phòng, anh ta ném lại một câu: “Nhưng tôi vẫn sẽ giúp cô du học châu Âu, như một lời cảm ơn vì đã khiến tôi được một phen giải trí.”
Linh ôm đứa bé, nước mắt lăn dài. Nó đã thắng, nhưng cũng đã thua. Con đường tắt mà nó chọn không dẫn đến nhà giàu, mà đến một bài học đắt giá về lòng tham và sự thật.