Trong một ngôi nhà nhỏ ở vùng quê yên bình, bà Hiền, mẹ chồng, sống chung với con trai là Nam và con dâu tên Lan. Nhà không khá giả, nhưng bữa cơm gia đình luôn đậm đà tình thân. Một hôm, trên bàn ăn chỉ có đĩa rau luộc, bát canh mướp đắng và một con cá khô nhỏ – món ăn quen thuộc mà Lan tỉ mỉ nướng để cả nhà cùng thưởng thức.
Bà Hiền, vốn thích cá khô từ nhỏ, vô tư gắp thêm một miếng cá, ăn ngon lành. Lan nhìn thấy, ánh mắt thoáng chút khó chịu. Cô đặt đũa xuống, giọng sắc lạnh:
– Mẹ à, con tính để miếng cá đó cho Nam. Nhà mình khó khăn, mẹ ăn thế thì con phải tính sao đây?
Bà Hiền sững người, đôi đũa trên tay khựng lại. Nam ngồi bên cạnh, lúng túng không biết nói gì. Không khí bữa cơm bỗng nặng nề. Bà Hiền chỉ khẽ thở dài, đặt đũa xuống và lặng lẽ rời bàn ăn, bước ra sân ngồi thẫn thờ bên giếng nước. Lan nhìn theo, lòng thoáng chút hối hận nhưng vẫn giữ vẻ cứng rắn.
Đêm đó, Nam nhẹ nhàng hỏi mẹ:
– Mẹ ơi, mẹ giận Lan à?
Bà Hiền lắc đầu, giọng trầm:
– Mẹ không giận. Chỉ là mẹ nhớ quê, nhớ những ngày xưa… Con cá khô làm mẹ nhớ bà nội con. Mẹ chỉ muốn ăn thêm một miếng để cảm nhận lại chút ký ức ấy thôi.
Nam im lặng, lòng nặng trĩu. Hôm sau, anh lén ra chợ, mua thêm một ít cá khô về, định làm mẹ vui. Nhưng khi anh vừa bước vào nhà, Lan đã đứng sẵn ở cửa, tay cầm một chiếc hộp cũ kỹ, vẻ mặt đầy ăn năn.
– Mẹ… con xin lỗi vì hôm qua đã nặng lời. Con tìm được cái này trong rương cũ của mẹ. Con không biết… – Lan ấp úng, đưa chiếc hộp cho bà Hiền.
Bà Hiền mở hộp, bên trong là những lá thư tay đã ngả vàng, nét chữ xiêu vẹo của một đứa trẻ. Đó là thư của Lan, viết từ hơn hai mươi năm trước, khi cô còn là một đứa bé mồ côi được bà Hiền nhận nuôi. Những dòng chữ ngây ngô cảm ơn “mẹ Hiền” vì đã cho cô bát cơm, con cá khô, và một mái nhà.
Lan nghẹn ngào:
– Con quên mất… chính mẹ là người đã nuôi con khôn lớn. Con cá khô đó, con từng ăn hàng ngày nhờ mẹ. Vậy mà con lại ích kỷ, trách mẹ chỉ vì một miếng cá.
Bà Hiền mỉm cười, kéo Lan vào lòng:
– Mẹ không trách con. Nhưng con ơi, đôi khi một miếng cá khô không chỉ là thức ăn, mà là cả một ký ức, một câu chuyện. Con và mẹ, mình đã cùng nhau đi qua bao ngày khó khăn, phải không?
Nam đứng bên, lặng lẽ đặt túi cá khô lên bàn, mỉm cười. Từ hôm đó, mỗi bữa cơm, đĩa cá khô luôn được đặt giữa bàn, không ai đếm miếng nữa. Nhưng điều bất ngờ nhất không phải là sự hòa giải, mà là khi bà Hiền tiết lộ: chiếc hộp thư ấy, bà cố tình để Lan tìm thấy, để nhắc cô nhớ về những ngày xưa, nơi tình thân luôn lớn hơn mọi toan tính.