Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một buổi chiều yên bình tại nhà chồng lại biến thành một cơn bão cảm xúc chỉ vì một rổ hoa quả. Hôm đó, tôi đang dọn dẹp phòng khách thì mẹ chồng tôi, bà Hiền, bước vào với vẻ mặt điềm tĩnh đến lạ. Trên tay bà là rổ hoa quả vừa được bày biện cẩn thận trên bàn thờ nhà nội – mấy quả cam căng mọng, vài quả táo đỏ au và một chùm nho xanh mướt mà tôi đã chọn mua để cúng ông nội nhân ngày giỗ. Tôi ngỡ ngàng hỏi:
“Mẹ, mẹ lấy hoa quả trên bàn thờ xuống làm gì vậy?”
Bà Hiền liếc tôi, giọng đều đều: “Mẹ mang bớt sang nhà thông gia thắp hương. Bên đấy cũng vừa giỗ bố chồng cô hôm qua, mà nhà mình để nhiều quá, không ăn hết cũng phí.”
Tôi đứng chết trân, đầu óc quay cuồng. Nhà thông gia? Ý bà là nhà mẹ đẻ tôi ư? Nhưng bố tôi mất đã hơn mười năm, và hôm qua chẳng có giỗ chạp gì cả. Tôi cố giữ bình tĩnh, hỏi lại:
“Mẹ ơi, con không hiểu. Hôm qua nhà con đâu có giỗ?”
Bà Hiền nhíu mày, đặt rổ hoa quả xuống bàn, giọng bắt đầu gay gắt: “Cô đừng giả vờ ngây thơ. Chị Lan nhà bên vừa kể tôi nghe, hôm qua nhà cô đông vui lắm, khách khứa đầy ra, chắc là giỗ bố cô chứ gì? Tôi chỉ muốn san sẻ chút lễ vật, cô lại làm quá lên!”
Tôi sững sờ. Chị Lan? Hàng xóm cách nhà mẹ tôi ba con phố, người nổi tiếng “thêm mắm dặm muối” mỗi lần buôn chuyện? Tôi vội giải thích: “Mẹ, không phải vậy đâu. Hôm qua nhà con chỉ có mấy người bạn ghé chơi, chẳng có giỗ gì cả. Mà hoa quả này là con mua để cúng ông nội, sao mẹ lại…”
Chưa kịp dứt lời, bà Hiền cắt ngang, giọng lạnh như băng: “Cô đừng có mà bịa chuyện! Nhà tôi nghèo, không bằng nhà cô, nên cô khinh thường chứ gì? Hoa quả này để đây cô cũng chẳng thèm ăn, tôi mang đi thì đã sao?”
Mâu thuẫn bùng nổ. Tôi cố kìm nén nhưng nước mắt cứ chực trào. Chồng tôi, Nam, từ ngoài vườn chạy vào, nghe loáng thoáng câu chuyện liền quát lên: “Mẹ, mẹ lại nghe lời thiên hạ rồi đúng không? Hoa quả này là vợ con cúng bố, mẹ tự ý lấy đi là không được!”
Bà Hiền giật mình, nhưng rồi bà quay sang Nam, chỉ tay vào tôi: “Con bênh vợ con chứ gì? Mẹ nuôi con lớn từng này mà giờ con quay lưng vì một đứa con dâu!”
Không khí trong nhà nặng như chì. Tôi muốn bỏ đi cho xong, nhưng Nam giữ tôi lại, quay sang mẹ anh, giọng cứng rắn: “Mẹ, con không muốn cãi nhau. Nhưng mẹ phải hỏi rõ trước khi làm gì, đừng để người ngoài xúi bậy.”
Cả ba chúng tôi im lặng hồi lâu. Cuối cùng, bà Hiền thở dài, đặt rổ hoa quả trở lại bàn thờ, lẩm bẩm: “Thôi, tôi sai rồi. Tại tôi nghe chị Lan kể, tưởng thật…”
Tôi ngạc nhiên nhìn bà. Nam thì nhẹ nhàng nói: “Mẹ, lần sau có gì cứ hỏi con hoặc vợ con, đừng tin lời ngoài đường.”
Tối đó, cả nhà ngồi ăn cơm trong không khí gượng gạo. Nhưng khi dọn bàn, tôi thấy bà Hiền lặng lẽ đặt một quả cam lên đĩa, đẩy về phía tôi: “Ăn đi, đừng để phí.”
Câu chuyện kết thúc không ầm ĩ, không ai xin lỗi ai rõ ràng, nhưng cái cách mẹ chồng tôi sửa sai lặng lẽ như vậy lại khiến tôi nghĩ: có lẽ bà cũng chỉ là người bình thường, dễ nóng giận nhưng không phải không biết điều. Và tôi, có lẽ cũng cần học cách hiểu bà hơn.