Làng chúng tôi nhỏ, nép mình dưới những tán cây cổ thụ, nơi mọi người sống theo những tập tục cũ kỹ như những vết khắc trên đá. Một trong những tục lệ ấy khiến tôi luôn rùng mình: khi một người đàn ông qua đời, người vợ của anh ta sẽ bị xem như một món đồ, truyền lại cho con cháu trong nhà để “kế thừa”. Không ai dám phá vỡ luật lệ, bởi lời nguyền của tổ tiên, người ta tin, sẽ giáng xuống kẻ nào dám chống lại.
Chị tôi, Lành, là một cô gái xinh đẹp nhưng bướng bỉnh. Chị yêu say đắm Tín, chàng trai đẹp nhất làng, với đôi mắt sáng như sao và nụ cười làm tan chảy mọi trái tim. Nhưng Tín không yêu chị. Anh ta luôn giữ khoảng cách, đôi khi còn lạnh lùng từ chối những món quà nhỏ mà chị gửi đến. Tôi khuyên chị từ bỏ, rằng tình yêu không thể ép buộc, nhưng chị chỉ cười, nụ cười bí ẩn như ánh trăng mờ ảo. “Em không hiểu đâu, Mai,” chị nói. “Chị có cách.”
Đêm hôm đó, ánh trăng bàng bạc phủ lên con đường đất dẫn đến nhà Tín. Tôi không ngủ được, linh cảm điều gì đó không ổn. Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy chị Lành, áo trắng phất phơ, lén lút rời khỏi nhà. Tò mò và lo lắng, tôi bám theo chị, giữ khoảng cách vừa đủ để không bị phát hiện. Chị đi thẳng đến nhà Tín, nhưng điều kỳ lạ là chị không bước vào phòng anh. Thay vào đó, chị rẽ sang căn phòng tối om ở góc nhà, nơi ông nội của Tín, cụ Kha, đang sống những ngày cuối đời.
Cụ Kha đã gần đất xa trời, yếu đến mức hiếm khi rời khỏi giường. Tôi nép mình sau bụi cây, tim đập thình thịch, cố đoán xem chị đang làm gì. Qua khe cửa, tôi thấy chị quỳ bên giường cụ, thì thầm điều gì đó. Cụ Kha, dù yếu ớt, dường như gật đầu. Rồi chị lấy từ túi áo một lọ nhỏ, đổ chất lỏng gì đó vào chén nước và đưa cho cụ uống. Tôi lạnh toát sống lưng, nhưng không dám lên tiếng. Chị rời đi ngay sau đó, bóng áo trắng tan vào màn đêm.
Sáng hôm sau, cả làng xôn xao: cụ Kha đã qua đời trong giấc ngủ. Không ai nghi ngờ gì, bởi cụ đã già yếu từ lâu. Theo tập tục, vợ của cụ, bà Lan, sẽ được “truyền” lại cho người đàn ông tiếp theo trong dòng họ. Nhưng bà Lan đã mất từ nhiều năm trước, và cụ Kha không tái hôn… cho đến đêm qua. Tin đồn lan nhanh như gió: trước khi mất, cụ Kha đã làm một nghi lễ bí mật, cưới chị Lành làm vợ.
Tôi sững sờ. Chị Lành giờ là vợ chính thức của cụ Kha, và theo luật làng, chị sẽ được “truyền” lại cho người thừa kế gần nhất – Tín, cháu trai duy nhất của cụ. Tín không thể từ chối, vì làm trái tức là chống lại lời nguyền. Đêm đó, tại buổi lễ truyền thống, Tín đứng đó, khuôn mặt tái nhợt, còn chị Lành mỉm cười, ánh mắt lấp lánh như đã nắm cả thế giới trong tay.
Nhưng twist thật sự đến vào đêm tân hôn. Khi tôi lén nhìn qua cửa sổ nhà Tín, hy vọng chị sẽ hạnh phúc, tôi thấy chị không ngủ bên Tín. Thay vào đó, chị ngồi trước bàn thờ cụ Kha, thì thầm với bức ảnh cũ kỹ. Một cơn gió lạnh thổi qua, và tôi thề rằng tôi thấy bóng cụ Kha hiện lên, mỉm cười với chị. Chị không yêu Tín vì Tín, tôi chợt hiểu ra. Chị yêu quyền lực, sự kiểm soát, và linh hồn của cụ Kha – người từng là thầy mo quyền năng nhất làng, người mà chị tin rằng vẫn có thể ban phước, hoặc nguyền rủa, từ cõi chết.
Chị Lành không chỉ muốn Tín. Chị muốn cả ngôi làng.