×

“Ngày xưa mẹ về làm dâu, chưa bao giờ dám ngủ đến giờ này đâu nhé!”

Tôi về làm dâu nhà bà ba năm, chưa một ngày được thảnh thơi. Chồng tôi là con trai duy nhất, bà coi anh như viên ngọc quý, còn tôi chẳng khác gì một kẻ chen chân vào gia đình họ. Mỗi sáng, tôi phải dậy từ năm giờ để chuẩn bị bữa sáng, quét tước nhà cửa, trong khi bà vẫn ung dung nhấp ngụm trà, mắt lướt qua tôi đầy soi xét.

“Ngày xưa mẹ về làm dâu, chưa bao giờ dám ngủ đến giờ này đâu nhé!” – bà nói, giọng ngọt lịm nhưng ẩn chứa dao găm. Tôi cười trừ, cắn răng nuốt nghẹn.

Chồng tôi đi làm cả ngày, chỉ tối mới về nhà. Trước mặt anh, bà luôn là người mẹ hiền hậu, quan tâm con dâu như con đẻ. Nhưng chỉ cần anh quay lưng, bà lại trở về đúng bản chất – một người phụ nữ quyền lực, kiểm soát tôi từng ly từng tí. Tôi ăn gì, mặc gì, thậm chí mua gì cho nhà cũng phải qua tay bà phê duyệt.

Chuyện đỉnh điểm xảy ra khi tôi mang thai. Tôi cứ nghĩ đây sẽ là cơ hội để bà thay đổi, để giữa tôi và bà có thể gần nhau hơn. Nhưng không, bà như có thêm lý do để kiểm soát tôi chặt hơn. “Ngày xưa mẹ có bầu vẫn phải nấu ba bữa cơm, ai như con bây giờ, hơi tí là kêu mệt!”. Bà nói vậy khi thấy tôi buồn nôn, đứng không vững bên bếp.

A dramatic and highly realistic scene of an Asian husband angrily kicking his Asian wife out of the house at night. The wife, holding a small bag, looks devastated and teary-eyed as she stands outside the door. The husband, standing in the doorway, has an angry and firm expression, pointing towards the street. The house behind him is dimly lit, emphasizing the tense and emotional atmosphere. The night sky and cold surroundings add to the feeling of despair and heartbreak.

Rồi đến ngày tôi sinh con, bà giành lấy cháu từ tay tôi, tự quyết định mọi thứ. “Cái này không tốt cho con nít!”, “Đừng có làm hư nó!”, “Mẹ nuôi chồng con lớn chừng này, con còn dám cãi?”. Tôi chỉ biết nuốt nước mắt nhìn con mà lòng đau như cắt.

Đến một ngày, tôi kiệt sức. Tôi nói với chồng về việc ra ở riêng, nhưng anh không đồng ý. “Mẹ già rồi, sao em nỡ bỏ bà một mình?”. Tôi cay đắng nhận ra, trong mắt anh, tôi mãi mãi chỉ là người đến sau. Tôi không còn kiên nhẫn nữa, tôi thu dọn đồ đạc, ôm con rời khỏi căn nhà ấy.

Lúc bước ra cửa, bà vẫn điềm nhiên ngồi nhấp trà, không giữ tôi lại, chỉ buông một câu: “Ra khỏi nhà này rồi, đừng hòng quay lại”.

Tôi cười nhạt. Nếu phải đánh đổi tự do bằng sự xa lánh, tôi cũng cam lòng.

 

Related Posts

Xuất hiện xe ô tô cỡ nhỏ giá 228 triệu đồng ‘xịn’ hơn Kia Morning, VF3 nghe cũng r:é:n ngang

Xe ô tô cỡ nhỏ sở hữu nhiều trang bị ‘khủng’: Màn hình trung tâm 14,6 inch, hỗ trợ lái xe nâng cao cấp 2, trợ lý…

Ngay khi chiếc đũa vừa chạm vào chiếc đùi gà, con trai đột nhiên giật phắt lấy, cười lớn: “Con đùa thôi, mẹ đừng ăn! Đùi gà là của con!”

Ngày xưa, ở một vùng quê nghèo khó, có một người mẹ góa sống cùng cậu con trai duy nhất. Người mẹ tần tảo sớm hôm, làm…

Trong năm nay, có 9 trường hợp xây nhà không cần phải xin Giấy phép xây dựng

Trong năm 2025, những trường hợp dưới đây xây nhà không cần phải xin Giấy phép xây dựng. Những trường hợp xây nhà không cần phải đi…

Chồng bắt quả tang vợ ngoại tì:nh ở Cà Mau

Vụ việc được cho là xảy ra tại huyện Ngọc Hiển, tỉnh Cà Mau. Báo Phụ nữ số ngày 05/03 đưa thông tin với tiêu đề: “Vụ…

Tạm quên chị Ái Cà Mau đi vì đã có drama bổ phổi hơn: BB3 và chính thất là chị em thân thiết, nào ngờ mượn luôn chồng bạn dùng tạm

Anh em cbi 1 lá phổi to để hít hà drama sáng nay chưa nhỉ? Chị chị em em cây cà rem cũng giành mất 3by three…

Khóc thét với tiền mua hũ đựng tr;o c/ốt

Ông Chu Thành, 1 người dân ở Trực Nam, tỉnh Nam Định (có hộ khẩu thường trú tại TPHCM), người đăng sự việc lên mạng xã hội…