Chị Hoài ngồi trên xe khách, đôi mắt đỏ hoe nhìn qua cửa kính mờ đục. Những con đường quen thuộc từ Hà Nội đến Quảng Ninh giờ đây như dài vô tận. Tiếng động cơ xe gầm gừ hòa lẫn với tiếng tim chị đập thình thịch, từng nhịp như thúc giục chị phải nhanh hơn, phải đến ngay với em trai mình – Khôi, với gia đình nhỏ của nó, hay ít nhất, với những gì còn sót lại.
Tin nhắn đến lúc nửa đêm, ngắn gọn nhưng sắc lạnh: “Gia đình Khôi gặp nạn ở Hạ Long. Liên lạc ngay.” Chị Hoài nắm chặt điện thoại, tay run rẩy. Chuyến du lịch ngắn ngày của Khôi, em dâu Linh, cháu gái Na và cậu cháu trai Minh – chuyến đi mà chị đáng lẽ cũng tham gia – đã hóa thành cơn ác mộng. Chị đã định đi cùng, cả nhà đã háo hức lên kế hoạch từ cả tháng trước, nhưng công ty đột ngột không cho nghỉ. “Thôi, chị ở nhà, lần sau đi cùng,” chị nói với Khôi qua điện thoại, cố giấu giọng tiếc nuối. Khôi còn cười, hứa sẽ mang về cho chị ít mực khô Hạ Long, thứ chị thích nhất.
Giờ đây, chị chỉ muốn gào lên với chính mình. Giá như chị đã xin nghỉ, giá như chị đã đi cùng, liệu mọi chuyện có khác? Linh và Na đã ra đi mãi mãi, Khôi vẫn chưa tìm thấy, chỉ còn Minh, cậu bé 10 tuổi, may mắn sống sót nhưng ngơ ngác, lạc lõng giữa bệnh viện. Người ta bảo Minh cứ lặp đi lặp lại: “Bố mẹ đâu? Em Na đâu?” như thể nếu hỏi đủ nhiều, câu trả lời sẽ thay đổi.
Xe dừng ở bến Hạ Long khi trời vừa hửng sáng. Chị Hoài lao ra khỏi xe, không kịp lấy túi đồ, chạy thẳng đến bệnh viện. Trong hành lang lạnh lẽo, chị thấy Minh ngồi co ro trên ghế, đôi mắt to tròn trống rỗng. Chị quỳ xuống, ôm chặt Minh vào lòng, nước mắt tuôn rơi. “Bác đây, Minh ơi, bác đây rồi…”
Minh ngước lên, giọng run rẩy: “Bác Hoài… bố mẹ với em Na đâu? Cháu hỏi mà bác sĩ không trả lời…” Chị Hoài nghẹn ngào, không biết phải nói sao. Làm sao để nói với một đứa trẻ 10 tuổi rằng mẹ và em gái đã không còn, rằng bố nó vẫn đang mất tích dưới lòng biển lạnh giá? Chị chỉ siết chặt Minh hơn, thì thầm
Hôm đó, trên chiếc thuyền du lịch nhỏ, gia đình Khôi đã cười đùa, chụp ảnh cùng nhau bên vịnh Hạ Long. Minh còn khoe với Na rằng cậu sẽ bắt một con cá thật to để chị Hoài nấu canh chua. Nhưng rồi, một cơn sóng lớn bất ngờ ập đến. Người ta kể lại, thuyền bị lật úp trong chớp mắt. Linh ôm chặt Na, cố giữ con gái trên mặt nước, nhưng cả hai bị dòng nước cuốn đi. Khôi lao theo, hét lên tên vợ và con, nhưng biển cả không trả lời. Minh, nhờ chiếc áo phao và một mảnh gỗ trôi, được cứu sống sau nhiều giờ lênh đênh.
Chị Hoài ngồi bên Minh trong bệnh viện, nghe cậu bé kể lại những mảnh ký ức rời rạc. “Cháu thấy bố bơi về phía mẹ với em… nhưng rồi cháu không thấy gì nữa…” Minh nắm tay chị, giọng nhỏ xíu: “Bác ơi, bố sẽ về, đúng không? Bố hứa Chủ nhật làm sinh nhật bác mà…”
Chị Hoài gật đầu, dù lòng đau như cắt. Sinh nhật chị, ngày mà Khôi luôn nhớ, luôn chuẩn bị một món quà nhỏ dù là một bó hoa dại hay một tấm thiệp vụng về tự làm. Năm nay, Khôi đã hứa sẽ làm một bữa tiệc thật to, vì chị đã bước sang tuổi 35, “tuổi quan trọng,” như Khôi nói. Nhưng giờ đây, chị chỉ mong em trai mình còn sống, dù chỉ là một tia hy vọng mong manh.
Những ngày sau đó, chị Hoài không rời bệnh viện. Chị chăm sóc Minh, kể chuyện cho cậu bé nghe, cố gắng lấp đầy khoảng trống mà gia đình cậu đã để lại. Đội cứu hộ vẫn tiếp tục tìm kiếm Khôi, nhưng mỗi ngày trôi qua, hy vọng càng mỏng manh. Chị Hoài không cho phép mình gục ngã. Chị biết Minh cần chị, và có lẽ, đâu đó, Khôi cũng cần chị mạnh mẽ.
Một buổi chiều, khi chị đang ngồi bên Minh, cậu bé bỗng nắm tay chị, nói khẽ: “Bác ơi, cháu mơ thấy bố. Bố bảo cháu phải ngoan, phải ở với bác. Bố nói… bố xin lỗi vì không kịp về làm sinh nhật.” Chị Hoài mỉm cười trong nước mắt, vuốt tóc Minh. “Bố cháu luôn giữ lời, Minh ạ. Bố sẽ về, theo cách của bố.”
Chị Hoài đưa Minh về Hà Nội, bắt đầu một cuộc sống mới chỉ có hai bác cháu em. Ngôi nhà nhỏ của chị giờ đây có thêm tiếng cười của Minh, dù cậu bé vẫn hay ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, như chờ ai đó trở về. Chị Hoài giữ tấm ảnh gia đình Khôi chụp ở Hạ Long, đặt trên bàn thờ nhỏ. Mỗi tối, chị thắp hương, thì thầm: “Về với chị đi, Khôi ơi. Dưới đó lạnh lắm, em ơi…”
Câu chuyện không có cái kết trọn vẹn, nhưng chị Hoài tin rằng, dù Khôi, Linh hay Na không còn hiện hữu, họ vẫn ở đâu đó, dõi theo chị và Minh. Và chị, với tình yêu của một người chị, sẽ thay họ chăm sóc Minh, cho đến ngày cả nhà có thể đoàn tụ, dù là trong giấc mơ hay một thế giới khác.