Đó là một buổi sáng nắng nhẹ, chúng tôi bước qua cánh cổng di tích thành cổ Quảng Trị, nơi đã chứng kiến biết bao nhiêu trận chiến khốc liệt, nơi mà những linh hồn của những người lính vẫn âm thầm đứng canh gác, bảo vệ từng tấc đất thiêng liêng của Tổ quốc. Những người lính đã hy sinh cả tuổi thanh xuân của mình, nhiều người trong số họ không bao giờ có cơ hội trở về.
“Nhớ nhé, bước thật nhẹ trên từng vạt cỏ, vì dưới đó là xương máu của những người đã ngã xuống,” lời dặn của các bác cựu chiến binh cứ văng vẳng bên tai tôi. Đã từng có lần tôi nghe những câu chuyện về Quảng Trị, nhưng đến khi đặt chân đến đây, lòng tôi mới cảm nhận hết được nỗi đau, sự hy sinh, và sự thiêng liêng của mảnh đất này.
Chúng tôi bước đi thật nhẹ nhàng, mắt ngấn lệ, từng bước chân cảm giác như chạm vào những mảnh đời đã mất. Mỗi viên đá, mỗi cánh cỏ, mỗi ngôi mộ lại như đang kể những câu chuyện của riêng mình, những câu chuyện không thể nào quên.
Khi bước vào khu di tích thành cổ Quảng Trị, tôi vô tình phát hiện ra một bức thư. Bức thư này không chỉ khiến tôi mà cả những người khác xung quanh đều xúc động đến nghẹn ngào. Bức thư được viết bởi một người lính, người đã ngã xuống nơi đây. Anh viết nó trước khi hy sinh ba tháng, trong những ngày đạn bom khốc liệt nhất. Anh không biết rằng mình sẽ không thể sống để trao nó tận tay người thân, nhưng anh vẫn viết với tất cả sự chân thành, tình yêu thương, và hy vọng cuối cùng.
Bức thư không dài, chỉ vỏn vẹn mấy câu, nhưng từng chữ như cào xé tâm can người đọc:
“Em yêu,
Anh không biết khi em đọc những dòng này, anh đã còn trên cõi đời này hay không. Nhưng anh muốn em biết rằng, dù ở nơi đâu, anh vẫn luôn nghĩ về em, về con của chúng ta. Những ngày này, bom đạn vẫn vần vũ, nhưng trong tâm trí anh, chỉ có em và gia đình. Anh biết mình có thể không trở lại, nhưng anh hy vọng em sẽ hiểu, anh không sợ chết. Anh chỉ sợ sẽ không còn cơ hội được nhìn thấy nụ cười của em, không thể dắt tay em đi qua những ngày tháng hạnh phúc.
Anh yêu em rất nhiều, và nếu có một điều ước, anh chỉ mong được gặp lại em một lần nữa, dù chỉ là trong giấc mơ.
Mãi yêu em,
Chồng của em.”Những dòng chữ đơn giản nhưng chất chứa bao nỗi lòng. Người lính ấy, trước lúc hy sinh, không nghĩ đến vinh quang, chỉ nghĩ đến người vợ yêu quý và đứa con chưa kịp chào đời. Thế nhưng, điều khiến tôi và những người đứng quanh bức thư rơi lệ chính là cái kết của lá thư. Những gì người lính mong ước cuối cùng đã không bao giờ thành hiện thực. Anh đã hy sinh giữa lòng Quảng Trị, không thể trở về, để lại vợ và con trong nỗi đau khôn xiết.
Cả khu di tích im lặng, không ai nói một lời, chỉ có tiếng gió nhẹ lay động lá cỏ. Trong khoảnh khắc đó, tất cả chúng tôi như cảm nhận được sự hiện diện của những người lính đã ngã xuống. Những linh hồn ấy vẫn vẹn nguyên trong lòng mảnh đất này, không chỉ với sự hy sinh mà còn với tình yêu thương, sự kiên cường, và lòng trung thành không bao giờ phai nhạt.
Bức thư ấy đã khiến tôi nhận ra rằng, sự hy sinh của những người lính không chỉ là những chiến công hào hùng, mà còn là những câu chuyện chưa kể, những tình yêu chưa kịp trao, những giấc mơ chưa thành hiện thực. Họ đã hy sinh tất cả, nhưng điều họ mong muốn nhất lại là sự bình yên cho người thân yêu, là những ngày tháng hạnh phúc mà họ không thể ở bên để tận hưởng.
Rồi tôi hiểu rằng, dù thời gian có trôi đi, nhưng những người lính ấy, những tấm gương hy sinh cao cả ấy, sẽ mãi sống trong lòng mỗi người dân Việt Nam, trong từng bước chân nhẹ nhàng trên mảnh đất thiêng liêng này.